Thoáng buồn, tóc rối khói sương
Có lần hồi tưởng một thời xanh xao
Nợ người có chút hư hao
Tình vào biển bão Mắt môi muộn phiền
Em xưa nào biết tình đau
Trút giây oan trái nợ người thế gian
Câu kinh khổ giải nghiệp mê
Tiển tình dĩ-vãng đi về trống không
Vì vô minh mới lụy Phiền
Vì Oan báo Nghiệp nên in đậm màu
VôThường . 13/1-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét