Đay là những bài thơ đạo cũa HNTT( HatNangYeu)
Ánh Đạo Vàng
Nhac Trời lơ lững trên mây,
Đèn hoa rực rỡ đó đây tưng bừng
Toàn thành yến tiệc vui mừng,
Rồng chầu, phượng múa cả rừng ánh quang
Thiên Đường hỹ sự truyền loan,
Thái tử giáng thế tướng sang phước dầy
Ánh vàng điểm giữa chân mày,
Truyền rằng tướng ấy là thầy chúng sinh
Đất Trời vừa lộ bình minh,
Mùi hương thơm ngát bỡi nghìn sắc hoa
Đón mừng thái tử Đạt Đa,
Muôn loài chẳng sánh đóa hoa thoát trần
Sắc hương tinh khiết trắng ngần,
Vạn năm chỉ nở một lần mà thôi
Ngay từ thuở khóc trong nôi,
Từ bi trí dũng chớm mồi nẫy sinh
Tuổi khôn lớn, đã quên mình,
Yêu thương vạn thể chúng sanh muôn loài
Tâm trong, lẫn cả sắc ngoài,
32 tướng tốt là đài hoa sen
Dương trần há chẳng ngợi khen,
Vì thương nhân lọai một phen cứu đời
Ngai vàng sẽ chẳng lên ngôi,
Đình chùa lập quốc, núi đồi lập vương
Một lòng cầu đạo tha phương,
Tìm sao cho thấy mười phương cõi Trời
Tâm thành Phật đạo sáng ngời,
Giác ngộ chân kiến một đời vạn niên
Báo nghiệp gieo rắc triền miên,
Đại Vương tâm định chẳng phiền, chẳng vui
Tâm không tự tại tới lui,
Phát minh Phật Pháp để nuôi tâm người
Khuyên ai tinh tấn chớ lười,
Kiếp sau ra khỏi cõi đời u mê
Niết bàn nước Phật là quê,
Phật độ cho hết đưa về bình yên!
Hạt Nắng Thùy Trang
Hai Sắc Hoa Không sắc
Hoàng hôn từ thuở một mùa thu,
Tâm kinh ngẫm mãi vẫn thấy mù
Phật bảo thân ta từ năm uần,
Để rồi khẳng định vốn phù du!
Từ đó lòng tôi thấy lạ lùng,
Sắc không, không sắc hiểu Mông lung
Bỡi phương trời ấy không Bát Nhã,
Ai thấy trong tôi nỗi chập chùng!
Càng nghĩ, càng nghi dạ rối bời,
Thở dài ngao ngán, rõ than ơi
Tự hỏi :"Vì sao không Ngũ Uẩn",
Ai hỏi, hỏi ai, ai trả lời?
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì,
Tướng Không Bát Nhã thật lạ kỳ
Chợt lên câu thốt:" Trời, Quái Lạ",
Nên biển sầu ưu chẳng biến suy!
Nào biết mối nghi đã đến kỳ,
Chết dần theo Bát Nhã từng chi
Tánh Không, duyên khởi soi muôn pháp,
Soi cả tâm tôi, vụt sáng ngời!
Mỗi buổi thu qua rồi lại thu,
Lòng tôi thanh thảng giữa cõi tu
Sắc tức thị không, không tức sắc,
Chẳng còn nghi ngại, chẳng còn mù!
Rồi chợt nhớ người nói với tôi,
Chuyện mùa lá úa thuở xa xôi
Thời nay rõ đạo thì tôi đã,
Tình cũ duyên xưa đã hết rồi!
Tôi vẫn chuyên tu cạnh cuộc đời,
Luyến thương, thương luyến đã nhạt trôi
Rồi từng lá úa lần rơi xuống,
Đã hết trong tôi chuyện lứa đôi!
Giữa buổi chiều thu nắng vương bờ,
Nhạt nhoà hoa đỏ rụng bơ vơ
Gió về mang lạnh chân mây trắng,
Người đã sang sông vẫn ngóng chờ!
Nếu mai này tôi nhập tánh Không,
Hỡi ơi! Người ấy có buồn không?
Tình ái trong tôi đà tỉnh mịt,
Còn thấy ai đâu để động lòng!
Hạt Nắng Thùy Trang
07-15-2008
Nhắn Lời
Ai qua sông nhắn hòi nàng,
Chút thân thương nữa võ vàng bao nhiêu?
Phấn hương ai bán đã nhiều
Trao xương gởi thịt cũng chìu theo em
Tay thương anh đã buông rèm
Bình yên em ngủ nỗi niềm anh mang
Ngủ đi em, giấc mộng vàng
Dưới chân em một thiên đàng anh dâng
Cho em giấc ngủ thiên thần
Anh xin cầu nguyện hóa thân kiếp này
Em còn đôi cánh, ô hay
Xác thân thì nhẹ, cánh này nặng sao?
Không tôi chẳng ở nơi nào
Một mai xương trắng máu đào phôi phai
Người ta hố dập đất chài
Lời nào tả hết tội đài hãi kinh
Em tôi giận dỗi bất bình
Rèm mi lệ động tựu hình thiết tha
Sinh ra rồi bịnh rồi già
Chết đi là chuyện người ta đã đành
Còn em hiền hậu của anh
Em là cô gái liễu mành như thơ
Thì em, em chẳng bao giờ
Phôi pha mái tóc hững hờ làn môi
Chẳng bao giờ hết em ơi
Chẳng bao giờ cả em vơi má hồng
Duyên xưa chút nghĩa đèo bồng
Nghiệp duyên em lại lấy chồng thế gian
Thương em qúa độ nồng nàn
Tử sinh là chuyện trần gian hãi hùng
Lầu kia trăng đợi trùng phùng
Tháng ngày để lại nguyện cùng ai xưa
Tháng năm chẳn, tháng năm thừa
Tháng năm là để cho vừa tháng năm
Em về bỏ chuyện trăm năm
Đoạn lìa duyên kiếp bỏ trâm tóc cài
Sớm chuông chiều mỏ miệt mài
Vui lời kinh kệ tâm khai Niết Bàn
Hạt Nắng Thùy Trang
07
/06/2009
Phá Tâm Hiển Phật
Tôi mơ làm thầy tu,
Từ những đời kiếp trước
Bỡi chán đời rối bù,
Kiếp nhân sinh ô trược.
Vội vã vào cửa không,
Nên đã liền vấp ngã
Lý không thật mênh mông,
Khiến tâm hồn tơi tả!
Tôi chẳng có minh sư,
Chỉ cho lối vào tu
Lần bước như kẻ mù,
Tâm trí thật âm u!
Ngã, tướng cùng thọ gỉa,
Tứ đại thật khó ra
Chưa thông đại Bát Nhã,
Còn vướng thức Mạt Na!
Phước duyên từ đâu đến,
Từ hôm đó buổi chiều
Vừa gặp đã cảm mến,
Nhờ chỉ bảo thêm nhiều!
Tình, Đạo chẳng khác chi,
Như sóng nước li ti
Chỉ đem vào một niệm,
Vọng, chân có khác gì!
Lý Thập Nhị Nhân Duyên,
Vòng móc xích luân thuyên
Ai cũng cho là thật,
Đem chấp giữ tư quyền!
Pháp nào phá điên đảo,
Siêu việt xuyên ba thừa
Thông suốt đời mộng ảo,
Vượt ra cõi huyễn xưa?
Chấp Bát Nhã tánh Không,
Kẻ ngu tăng thượng mạn
Chỉ được nỗi long đong,
Chớ phải đâu Bĩ Ngạn!
Tôi đã chợt ngộ ra,
Cõi đời là huyễn ảo
Ma, Phật, cũng là ta,
Giữa cuộc đời điên đảo!
Hạt Nắng Thùy Trang
Gương hiếu đạo
Đêm thu in bóng chiếu ngục môn,
Thắng hội Vu lan đạo pháp tồn
Ân nặng hiếu lòng dạ son sắc,
Ngỏ hầu đền đáp nghĩa làm con!
Nhờ đâu cứu mẹ khỏi ngục hình?
Nhờ Phật Di Đà chiếu quang minh
Nhờ lòng hiếu thảo tâm hiếu đạo,
Đã cứu mẹ yêu khỏi cực hình!
Ngày xưa đạo hiếu Mục Kiền Liên,
Ngày nay đạo hiếu biết đâu tìm
Chặt đứt lợi danh bằng gươm trí,
Cho trọn đường tu hiếu lễ khiêm!
Gương người đi trước vẫn còn đây,
Tin tấn chuyên tu luyện phước dầy
Nhất tâm niệm Phật về cõi Phật
Đạo Pháp nhiệm mầu thấm lòng say!!!
Hạt Nắng Thùy Trang
GIÁC NGỘ
Ta đứng lặng nhìn trời vào thu,
Trên đỉnh non cao phủ sương mù
Thả hồn an tịnh theo kinh mỏ,
Bất chợt nghe tâm ngộ đường tu!
Ta chợt nghe lòng tiếng khóc khan,
Thương thay một kiếp sống võ vàng
Thân nghiệp hao mòn tâm chánh đạo,
Rã rời đọa lạc cõi lầm than!
Ta đã chán rồi nẻo luân hồi,
Vô minh sanh khởi thuở nằm nôi
Trả vay, vay trả bao giờ dứt?
Đau khổ, khổ đau mấy kiếp rồi?
Ta qùy vốc mình trước Phật đài,
Nhất tâm hòa tiếng niệm Như Lai
Xả bỏ tâm nghiệp tìm chân lý,
Niết bàn xin nguyện ở tương lai!
Ta ướp hồn ta trong nén hương,
Nhờ em dâng Phật để cúng dường
Tâm thành nương nhẹ theo làn khói,
Bay về kính lễ Phật mười phương!
Hạt Nắng Thùy Trang
VẦN THƠ TẶNG NGƯỜI
Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng sợi nhớ với sợi thương
Sợi nhớ mang về từ vô thủy,
Sợi thương gởi đến nẻo vô thường!
Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng sợi nhớ với sợi thương
Sợi nhớ trao người niềm yêu đạo,
Sợi thương gởi tặng kẻ khiêm nhường!
Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng đời đạo khởi tùy duyên
Tam độc lục trần thôi hãy đọan,
Ấy là đạo bước chốn cửa thiền!
Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng sợi nhớ tận vô chung
Sợi nhớ xâu thành tâm buông xả,
Sợi thương Long Hội kết tương phùng!
Hạt Nắng Thùy Trang
11/15/04
Đời là chi?
Nào ai biết chữ "Đời" là bội bạc,
Mới phút này vui, phút kế đã tàn
Nay vẫn còn đây, mai thì đã khác,
Đau khổ vật vờ, ôm đời oán than!
Âu cũng bỡi ta không tròn giác ngộ,
Nên ngỡ đời là ăn, ngủ, giận, hờn
Mãi trôi lăn trong cảnh "Đời" thống khổ,
Đuổi theo "Đời" bỏ quên cái "tâm chơn"!
Đời là những duyên sanh và duyên hợp,
Là nghiệp oan vương trong cõi vô thường
Đời là tiếng sét mang theo ánh chớp,
Chỉ thoáng qua rồi tan loản tứ phương!
Chuyện thế gian khi cuộc "Đời" đen bạc,
Chỉ khóc than tìm kiếm như kẻ mù
Chẳng hay biết một đời mình lầm lạc,
Chớ hỏi "Đời là chi?" khi chẳng tu!
Hạt Nắng Thùy Trang
Kiếp người trong tạo hoá
Như những chiếc lá xanh, vàng lần lượt rụng,
Những người thân, cũng lần lượt bỏ tôi đi
Cho đến lúc, quả địa cầu trần trụi hẳn,
Thế gian này, tôi cũng vĩnh viển chia ly!
Khi đôi mắt nhắm nghiền, và thân lạnh ngắt,
Quả tim trần, không tạo được máu tươi hồng
Mọi danh vọng, theo quay trở về sắc sắc,
Làn phấn son, gởi hoàn lại chốn không không!
Tôi vào đời, không mang gì ngoài thể xác,
Lúc lìa trần, chẳng có gì được mang theo
Thân này là đất, phải hoàn trả lại đất,
Chẳng phân biệt chi, kẻ xấu, đẹp, giàu, nghèo!
Một mảnh chiếu rách, hay liệm trong gỗ quý,
Vùi đất sâu, hay lòng kim tỉnh nguy nga
Chẳng khác biệt, vì tạo hoá không thiên vị,
Sự phân hủy, theo thời gian sẽ diễn ra!
Chết trăm tuổi, hay lúc chưa tròn một tuổi,
Cũng thế thôi, vì duyên nghiệp thật vô cùng
Thời quá khứ, được kết hợp từ vô thủy,
Điểm tương lai, sẽ mãi tận đến vô chung!
Bát độc phong, lại thêm lục trần chấp chước,
Đời thăng trầm, những vinh nhục cũng luôn trôi
Đến triệu năm sau, chẳng còn ai nhớ được,
Bao buồn vui, thành bại của triệu năm rồi!
Lầu đài mới, cất lên những lầu đài cũ,
Mộ bia kia, vùi bên dưới mộ bia này
Vòng lẩn quẩn, bỡi sanh lão và bệnh tử,
Có gì đâu, thật vô nghĩa kiếp nhờ thây!
Bỡi tạo hoá, biến trăm năm thành chớp mắt,
Để thời gian, lại xoá sạch chẳng còn chi
Triệu năm trước, nào tôi đâu đã có mặt,
Triệu năm sau, tôi đã mất hẳn trong vô vi!
Khi đôi mắt nhắm nghiền, và thân lạnh ngắt,
Quả tim trần, không tạo được máu tươi hồng
Mọi danh vọng, theo quay trở về sắc sắc,
Làn phấn son, gởi hoàn lại chốn không không
Hạt Nắng Thùy Trang
TẠ ƠN MẸ LẦN CUỐI
Đời sương gió bụi phàm vương cỏi tục,
Chốn dương trần khổ nhục kiếp phù du
Vì lợi danh làm nhân thế quáng mù,
Trói thân nghiệp trong vũng lầy vạn kiếp!
Sự thế khổ đau, chất chồng nối tiếp,
Xác thân này năm thể cũng là không
Phủi làm sao cho sạch bụi hồng trần,
Làm sao giữ cho tâm tìm thấy Phật!
Mẹ tôi đó, người mẹ hiền rất thật,
Cả một đời chật vật với chồng con
Chẳng ngại khổ đau, dù thân thể hao mòn,
Tạ ơn mẹ đã cho con hơi thở!
Mẹ dìu con từ bước đầu bỡ ngỡ,
Từng bước đời mẹ sợ con ngã đau
Mẹ thấy con vui, lòng mẹ chẳng sầu,
Khi con khóc, mẹ đau từng khúc ruột!
Mười ngón tay, mẹ nâng niu trau chuốc,
Mẹ nhìn con khôn lớn để mỉm cười
Con khoẻ mạnh, nét mặt mẹ thật tươi,
Con đau yếu, mẹ lo từng giấc ngủ!
Công sanh thành, mẹ ơi không trả đủ,
Huống chi còn dưỡng dục cả xác thân
Từ lúc mới sanh cho đến thành nhân,
Công lao ấy, phải trả sao hở mẹ ?
Mẹ sanh con từ khi mẹ còn trẻ,
Đến bây giờ thì mẹ đã bảy lăm
Mẹ nuôi con cực khổ đã nhiều năm,
Con đền đáp tình mẹ sao cho xứng ?
Mẹ ơi! nay tuổi đời con đã vững,
Nhưng chưa đền công mẹ dù ít nhiều
Thì đã vội phải chia cách mẹ yêu,
Nhờ ơn phước, mẹ đã về thiên cảnh!
Mẹ nằm đó, tim con rời từng mảnh,
Nỗi đau nào cho bằng mất mẹ yêu
Con ước gì nghe mẹ nói đôi điều,
Dù mắng chửi, con đây cũng xin nhận!
Mẹ nằm đó đã âm thầm an phận,
Như từ lâu mẹ chọn tiếng lặng im
Một đời hy sinh, mẹ chẳng than phiền,
Chỉ mong sao con nên người lành mạnh!
Từ nay, con sẽ là kẻ bất hạnh,
Không còn mẹ đau buồn lắm mẹ ơi!
Con muốn nói mà sao chẳng nên lời,
Đành nuốt lệ nhìn mẹ yêu lần cuối!
Mẹ ơi! mẹ vẫn mãi là giòng suối,
Là mặt trời soi sáng cho đời con
Nếu mai này thân con có mỏi mòn,
Con xin mẹ, dìu con như thuở nhỏ!
Thôi mẹ nhé, mẹ yên phần nắm cỏ,
Trả cho đời dơ bẩn bụi trần gian
Đường mẹ đi, thiên lộ rộng thênh thang,
Con lạy tạ công ơn mẹ lần cuối
Khấn nguyện
Lạy Phật Tổ con đã nhiều đau khổ,
Cơn sóng tình cứ mãi cuốn xô con
Đời con sống trong từng cơn bão tố,
Xoáy hồn con, chôn vùi xác thân con!
Con vùng vẫy, kêu gào trong thống khổ,
Khóc thân gầy, than một kiếp trầm luân
Nước mắt chảy thấm vào hồn cô quạnh,
Thương cho con một kiếp sống điêu tàn!
Lạy Phật Tổ xin soi đường dẫn bước,
Cho hồn con vượt qua chốn tội đồ
Cho đời con không còn nỗi bơ vơ,
Cho hạnh phúc không còn là nước mắt!
Con xin mượn tay Ngài để vuốt mặt,
Cho con nhìn thấy ánh sáng đường đi
Cho con yên giấc nồng trên vạt áo(*),
Cho con nghe tiếng Phật giữa đêm thâu!
(*) Vạt áo Phật
Hạt Nắng Thùy Trang
Đăng ngày 09/1-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét