Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

Thu Buồn Lặng lẽ -Thơ Chi Chi

Thu đã đi rồi anh có biết ?
Tình của thu bất diệt trong tôi
Mai này mình ngăn cách chia đôi
Tình thu hỡi xin đừng hối tiếc

Yêu thu lá vàng , sông xanh biếc
Như ngày đã sánh bước bên nhau
Mất thu rồi nay đã về đâu ?
Đưa tiễn tình thu vào dĩ vãng

Xin tình thu chớ đừng quên lãng
Dẫu mấy ngày ngắn ngũi yêu thương
Thu bỗng nhiên lạnh buốt như sương
Tôi đốm lữa tình thu ấm lại

Để tình thu luôn là mãi mãi
Không đâu buồn gặp cảnh chia tay
Thu u sầu lá rụng chiều bay
Tôi lạc mất tình thu có phải ?

Yêu thu hiểu nhân tình thế thái
Thu bay rồi đôi đứa hai nơi
Tôi nắm bắt tình thu xếp lại
Khỏi mất thu trong cơn điên dại

Đem thu ép vào trái tim mãi
Để nhìn thu nhuần thắm yêu đương
Xin thu đừng bay đi lạc hướng
Tôi không đành tiễn thu vĩnh viễn

Chi Chi . 30/01-2011







Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

Thơ -TriGia

Từ đay bỏ gót vào tu
Mặc cho thiên hạ ưu phiền ngoài kia
Từ bi gỡi lại, ai chia
Còn ta, theo lối triền miên ...lánh đời....

TriGia. 29/01-2011

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

Nỗi Niềm Đau - Thơ Chi Chi

Tôi muốn quên sao lòng nhớ mãi
Đã xa rồi tình còn vấn vương
Con tim rai rức bởi vì thương
Tôi uất nghẹn đêm trường chua xót

Có phải này gặp nhau lần chót
Thôi hết rồi tình xa lìa nhau
Nỗi sầu dằng dặc trong cơn đau
Rớm con tim rơi từng giọt máu

Đời tôi tình duyên nào cũng xấu
tôi cứ yêu thao thức canh thâu
Dẫu biết sẽ đau khổ vì nhau
Tôi ôm đầu người ta lừa dối

Anh xem tôi như một viên sỏi
Nằm lề đường chẳng thèm hỏi han
Tôi xót thương thân phận bẽ bàng
nay cõi lòng rã rời tan nát

Tôi cứ ngỡ tình như khúc nhạc
Ru hồn tôi bằng những vầng thơ
Gạc lệ sầu thương mãi đợi chờ
Sao anh nỡ đành lòng rồi đấy

Người xa rồi biền biệt chân mây
Tôi đứng đay đưa hồn theo gió
Anh quyết tâm từ nay rời bõ
Để mình tôi gió thổi tơi bời

Tôi bước đi chân chẳng muốn rời
Vắng anh rồi còn ai chung lối
Thiếu anh rồi mờ tối từ nay
Còn ai để nghe tôi tỏ bày...

Chi Chi : 23/1-2011


Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Chuyện Người Ta- VôThường

Năm xưa em thường kể
Chuyện kia của người ta
Lúc đó anh chưa hiểu
Vì sao lại người ta
Phải chăng câu chuyện cũ
Người ta là chúng ta?
Ngồi bên nghe kể lễ
Người ta giờ Chúng ta
Bây giờ anh mới hiểu
Thực là tại Chúng ta!!
Câu chuyện ngu
Bây giờ anh mới hiểu
Thực là tại Chúng ta!!
Câu chuyện người ta kể
Sao lại rất quen quen............

VôThường.
Đăng ngày 21/1-2011


Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

-Thơ VoThuong

Em về đi vàng hoa thuở nọ
Gió thổi đưa tình rớt giọt sương buồn
Ngày buồn buồn qua đi trong nghiệt ngã
Vội vã yêu nhau và vội vã xa nhau

Cuộc tình nồng phút giây tàn hương khói
Phút giây này còn xót lại gì đây
Tình đầu xót cuộc tình sau
Xót xa thì cũng tình qua mất rồi

Em lại về, vào đời trong cỏi mộng
Chốn vô thường em lại hiện trong tâm
Nguồn thơ ấy lòng em từng thổn thức
Vẩn miên man vào cuộc mộng trăm năm
Vẩn còn kỷ niệm xưa yêu dấu..

VôThường.
Đăng ngay 19/1-2011

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Tiễn Bước Mùa Thu -Thơ Chi Chi

Tiễn em đi mùa thu buồn bã
Mưa rơi nhiều tơi tã quạnh hiu
Theo bóng em xa khuất buổi chiều
Gió hiu hắt cây lìa khỏi lá

Đứng trông theo như một tượng đá
Nhìn em đi dáng nhỏ xa mờ
Tôi xao xuyến chân bước thẫn thờ
Ôi ngây ngất người em xứ lạ

Em đi rồi riêng tôi lạnh giá
Trong căn nhà thiếu vắng cố nhân
Thương cho em thân gái phong trần
Đời lưu lạc bơ vơ từ thuở

Tôi xa em như thiếu hơi thở
Như lá vàng rơi rụng mùa thu
Em xa rồi về xứ sương mù
Tôi lẵng lặng ôm hoài hối tiếc

Chi Chi .17/1-2011

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Đón mừng Xuân - Thơ Chi Chi

Ngồi đay hóng gió mùa đông
Chợt tôi liên tưởng như không lại buồn
Cuộc đời sóng gió ngược xuồng
Mây bay lạc hướng con đường trầm luân

Bay giò cũng sắp mùa xuân
Mọi người ca hát tưng bừng đón vui
Chúc cho thế giói bớt sui
Tình duyên nam nữ không lui thêm gần

Chi Chi . 15/1-2011

Lại Buồn

Chiều nay hoa tuyết thật nhiều
Ngoài hiên vắng bóng Mai vàng dửng dưng
Chân quen bước thẩn bước thờ
Thì ra mình đã trót yêu hoa vàng
Thôi đành luẩn quẩn loanh quanh
Ðem tình bón gốc Mai vàng trổ hoa

Sao em lỡ hẹn tối nay?
Sao em hiu hắt mắt nhòe đôi mi?
Sao em bước vội quay đi?
Ðể con tim lại cuồng si hở người

VôThường.15/1-2011


Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

Nghiệt Ngã - Thơ Chi Chi

Xin cho ta giấc ngủ bình an
Đưa ta vào mộng bớt phủ phàng
Ôi sao cảnh đời nhiều ngao ngán
Toàn gặp những chuyện tình trái ngang

Hỏi ai biết lòng ta tan nát
Đời vui chi hai xác rả rời
Hay đã tìm được tình duyện mới
Nên đành lòng thoát lời ly tan

Rồi ngày mai bình minh rực sáng
Cho đôi ta tỉnh giấc mơ xa
Không còn đi trên đường nghiệt ngã
Bầu trời mờ tối sẽ thoáng qua

Chi Chi :13/1-2011

Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

Ấy Ơi - VôThường

Thoáng buồn, tóc rối khói sương
Có lần hồi tưởng một thời xanh xao
Nợ người có chút hư hao
Tình vào biển bão Mắt môi muộn phiền

Em xưa nào biết tình đau
Trút giây oan trái nợ người thế gian
Câu kinh khổ giải nghiệp mê
Tiển tình dĩ-vãng đi về trống không

Vì vô minh mới lụy Phiền
Vì Oan báo Nghiệp nên in đậm màu

VôThường . 13/1-2011

Nhõng Nhẽo -Thơ Chi Chi

Đêm nào cũng thức đến khuya
Cùng nhau tâm sự ta chia vui buồn
Bỗng nhiên anh buột miệng luôn
Nhắc tên tình củ em tuông lệ sầu

Con tim em mãi cứ đau
Như cây gai chích đâm sâu vào người
Thế là em không thèm cười
Bắt anh năn nỉ một hơi mệt đừ

Coi anh còn dám lừ ư
Nếu em nổi giận suy tư đêm dài
Tóc tai bối rối không cài
Tô môi má phấn chẵng ai muốn nhìn

Sáng mai em cứ lặng thinh
Bỏ anh ngồi đó một mình nhớ em
Em buồn nên khóa P M
Anh không liên lạc em thêm bực mình

Thôi rồi em muốn xa tình
Thấy anh trong Blog đang rình tập thơ
Coi như em cứ giã vờ
Không nhìn thấy rỏ bài thơ anh làm

Chi Chi :10/1-2011
đăng ngày 12/1-2011

Thứ Ba, 11 tháng 1, 2011

Phút Suy Tư - Thơ Chi Chi

Ôi những giọt sương rơi lạnh buốt
Yêu thương người không thuộc về tôi
Theo dấu chân ai bước xa rồi
Giờ còn lại nỗi niềm chua xót

Trời hôm nay bỗng mưa bất chợt
Hay lệ tình tôi trót trao anh
Những hạt mưa còn đọng trên cành
Tôi đứng lặng vuốt ve mái tóc

Anh yêu tôi bằng hình dáng vóc
Hay chỉ là cơn lốc thoáng qua
Mối tình này cảm giác rất xa
Hay bên cạnh riêng tôi cô độc

Chi Chi . 11/1-2011



Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Ánh Đạo Vàng(HatNgangYeu )

Đay là những bài thơ đạo cũa HNTT( HatNangYeu)

Ánh Đạo Vàng
Nhac Trời lơ lững trên mây,
Đèn hoa rực rỡ đó đây tưng bừng
Toàn thành yến tiệc vui mừng,
Rồng chầu, phượng múa cả rừng ánh quang
Thiên Đường hỹ sự truyền loan,
Thái tử giáng thế tướng sang phước dầy
Ánh vàng điểm giữa chân mày,
Truyền rằng tướng ấy là thầy chúng sinh
Đất Trời vừa lộ bình minh,
Mùi hương thơm ngát bỡi nghìn sắc hoa
Đón mừng thái tử Đạt Đa,
Muôn loài chẳng sánh đóa hoa thoát trần
Sắc hương tinh khiết trắng ngần,
Vạn năm chỉ nở một lần mà thôi
Ngay từ thuở khóc trong nôi,
Từ bi trí dũng chớm mồi nẫy sinh
Tuổi khôn lớn, đã quên mình,
Yêu thương vạn thể chúng sanh muôn loài
Tâm trong, lẫn cả sắc ngoài,
32 tướng tốt là đài hoa sen
Dương trần há chẳng ngợi khen,
Vì thương nhân lọai một phen cứu đời
Ngai vàng sẽ chẳng lên ngôi,
Đình chùa lập quốc, núi đồi lập vương
Một lòng cầu đạo tha phương,
Tìm sao cho thấy mười phương cõi Trời
Tâm thành Phật đạo sáng ngời,
Giác ngộ chân kiến một đời vạn niên
Báo nghiệp gieo rắc triền miên,
Đại Vương tâm định chẳng phiền, chẳng vui
Tâm không tự tại tới lui,
Phát minh Phật Pháp để nuôi tâm người
Khuyên ai tinh tấn chớ lười,
Kiếp sau ra khỏi cõi đời u mê
Niết bàn nước Phật là quê,
Phật độ cho hết đưa về bình yên!

Hạt Nắng Thùy Trang




Hai Sắc Hoa Không sắc

Hoàng hôn từ thuở một mùa thu,
Tâm kinh ngẫm mãi vẫn thấy mù
Phật bảo thân ta từ năm uần,
Để rồi khẳng định vốn phù du!

Từ đó lòng tôi thấy lạ lùng,
Sắc không, không sắc hiểu Mông lung
Bỡi phương trời ấy không Bát Nhã,
Ai thấy trong tôi nỗi chập chùng!

Càng nghĩ, càng nghi dạ rối bời,
Thở dài ngao ngán, rõ than ơi
Tự hỏi :"Vì sao không Ngũ Uẩn",
Ai hỏi, hỏi ai, ai trả lời?

Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì,
Tướng Không Bát Nhã thật lạ kỳ
Chợt lên câu thốt:" Trời, Quái Lạ",
Nên biển sầu ưu chẳng biến suy!

Nào biết mối nghi đã đến kỳ,
Chết dần theo Bát Nhã từng chi
Tánh Không, duyên khởi soi muôn pháp,
Soi cả tâm tôi, vụt sáng ngời!

Mỗi buổi thu qua rồi lại thu,
Lòng tôi thanh thảng giữa cõi tu
Sắc tức thị không, không tức sắc,
Chẳng còn nghi ngại, chẳng còn mù!

Rồi chợt nhớ người nói với tôi,
Chuyện mùa lá úa thuở xa xôi
Thời nay rõ đạo thì tôi đã,
Tình cũ duyên xưa đã hết rồi!

Tôi vẫn chuyên tu cạnh cuộc đời,
Luyến thương, thương luyến đã nhạt trôi
Rồi từng lá úa lần rơi xuống,
Đã hết trong tôi chuyện lứa đôi!

Giữa buổi chiều thu nắng vương bờ,
Nhạt nhoà hoa đỏ rụng bơ vơ
Gió về mang lạnh chân mây trắng,
Người đã sang sông vẫn ngóng chờ!

Nếu mai này tôi nhập tánh Không,
Hỡi ơi! Người ấy có buồn không?
Tình ái trong tôi đà tỉnh mịt,
Còn thấy ai đâu để động lòng!

Hạt Nắng Thùy Trang
07-15-2008



Nhắn Lời

Ai qua sông nhắn hòi nàng,
Chút thân thương nữa võ vàng bao nhiêu?
Phấn hương ai bán đã nhiều
Trao xương gởi thịt cũng chìu theo em
Tay thương anh đã buông rèm
Bình yên em ngủ nỗi niềm anh mang
Ngủ đi em, giấc mộng vàng
Dưới chân em một thiên đàng anh dâng
Cho em giấc ngủ thiên thần
Anh xin cầu nguyện hóa thân kiếp này
Em còn đôi cánh, ô hay
Xác thân thì nhẹ, cánh này nặng sao?
Không tôi chẳng ở nơi nào
Một mai xương trắng máu đào phôi phai
Người ta hố dập đất chài
Lời nào tả hết tội đài hãi kinh
Em tôi giận dỗi bất bình
Rèm mi lệ động tựu hình thiết tha
Sinh ra rồi bịnh rồi già
Chết đi là chuyện người ta đã đành
Còn em hiền hậu của anh
Em là cô gái liễu mành như thơ
Thì em, em chẳng bao giờ
Phôi pha mái tóc hững hờ làn môi
Chẳng bao giờ hết em ơi
Chẳng bao giờ cả em vơi má hồng
Duyên xưa chút nghĩa đèo bồng
Nghiệp duyên em lại lấy chồng thế gian
Thương em qúa độ nồng nàn
Tử sinh là chuyện trần gian hãi hùng
Lầu kia trăng đợi trùng phùng
Tháng ngày để lại nguyện cùng ai xưa
Tháng năm chẳn, tháng năm thừa
Tháng năm là để cho vừa tháng năm
Em về bỏ chuyện trăm năm
Đoạn lìa duyên kiếp bỏ trâm tóc cài
Sớm chuông chiều mỏ miệt mài
Vui lời kinh kệ tâm khai Niết Bàn

Hạt Nắng Thùy Trang
07
/06/2009

Phá Tâm Hiển Phật

Tôi mơ làm thầy tu,
Từ những đời kiếp trước
Bỡi chán đời rối bù,
Kiếp nhân sinh ô trược.

Vội vã vào cửa không,
Nên đã liền vấp ngã
Lý không thật mênh mông,
Khiến tâm hồn tơi tả!

Tôi chẳng có minh sư,
Chỉ cho lối vào tu
Lần bước như kẻ mù,
Tâm trí thật âm u!

Ngã, tướng cùng thọ gỉa,
Tứ đại thật khó ra
Chưa thông đại Bát Nhã,
Còn vướng thức Mạt Na!

Phước duyên từ đâu đến,
Từ hôm đó buổi chiều
Vừa gặp đã cảm mến,
Nhờ chỉ bảo thêm nhiều!

Tình, Đạo chẳng khác chi,
Như sóng nước li ti
Chỉ đem vào một niệm,
Vọng, chân có khác gì!

Lý Thập Nhị Nhân Duyên,
Vòng móc xích luân thuyên
Ai cũng cho là thật,
Đem chấp giữ tư quyền!

Pháp nào phá điên đảo,
Siêu việt xuyên ba thừa
Thông suốt đời mộng ảo,
Vượt ra cõi huyễn xưa?

Chấp Bát Nhã tánh Không,
Kẻ ngu tăng thượng mạn
Chỉ được nỗi long đong,
Chớ phải đâu Bĩ Ngạn!

Tôi đã chợt ngộ ra,
Cõi đời là huyễn ảo
Ma, Phật, cũng là ta,
Giữa cuộc đời điên đảo!

Hạt Nắng Thùy Trang



Gương hiếu đạo

Đêm thu in bóng chiếu ngục môn,
Thắng hội Vu lan đạo pháp tồn
Ân nặng hiếu lòng dạ son sắc,
Ngỏ hầu đền đáp nghĩa làm con!

Nhờ đâu cứu mẹ khỏi ngục hình?
Nhờ Phật Di Đà chiếu quang minh
Nhờ lòng hiếu thảo tâm hiếu đạo,
Đã cứu mẹ yêu khỏi cực hình!

Ngày xưa đạo hiếu Mục Kiền Liên,
Ngày nay đạo hiếu biết đâu tìm
Chặt đứt lợi danh bằng gươm trí,
Cho trọn đường tu hiếu lễ khiêm!

Gương người đi trước vẫn còn đây,
Tin tấn chuyên tu luyện phước dầy
Nhất tâm niệm Phật về cõi Phật
Đạo Pháp nhiệm mầu thấm lòng say!!!

Hạt Nắng Thùy Trang



GIÁC NGỘ

Ta đứng lặng nhìn trời vào thu,
Trên đỉnh non cao phủ sương mù
Thả hồn an tịnh theo kinh mỏ,
Bất chợt nghe tâm ngộ đường tu!

Ta chợt nghe lòng tiếng khóc khan,
Thương thay một kiếp sống võ vàng
Thân nghiệp hao mòn tâm chánh đạo,
Rã rời đọa lạc cõi lầm than!

Ta đã chán rồi nẻo luân hồi,
Vô minh sanh khởi thuở nằm nôi
Trả vay, vay trả bao giờ dứt?
Đau khổ, khổ đau mấy kiếp rồi?

Ta qùy vốc mình trước Phật đài,
Nhất tâm hòa tiếng niệm Như Lai
Xả bỏ tâm nghiệp tìm chân lý,
Niết bàn xin nguyện ở tương lai!

Ta ướp hồn ta trong nén hương,
Nhờ em dâng Phật để cúng dường
Tâm thành nương nhẹ theo làn khói,
Bay về kính lễ Phật mười phương!

Hạt Nắng Thùy Trang




VẦN THƠ TẶNG NGƯỜI

Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng sợi nhớ với sợi thương
Sợi nhớ mang về từ vô thủy,
Sợi thương gởi đến nẻo vô thường!

Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng sợi nhớ với sợi thương
Sợi nhớ trao người niềm yêu đạo,
Sợi thương gởi tặng kẻ khiêm nhường!

Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng đời đạo khởi tùy duyên
Tam độc lục trần thôi hãy đọan,
Ấy là đạo bước chốn cửa thiền!

Tôi dệt vần thơ để tặng người,
Dệt bằng sợi nhớ tận vô chung
Sợi nhớ xâu thành tâm buông xả,
Sợi thương Long Hội kết tương phùng!

Hạt Nắng Thùy Trang
11/15/04


Đời là chi?

Nào ai biết chữ "Đời" là bội bạc,
Mới phút này vui, phút kế đã tàn
Nay vẫn còn đây, mai thì đã khác,
Đau khổ vật vờ, ôm đời oán than!

Âu cũng bỡi ta không tròn giác ngộ,
Nên ngỡ đời là ăn, ngủ, giận, hờn
Mãi trôi lăn trong cảnh "Đời" thống khổ,
Đuổi theo "Đời" bỏ quên cái "tâm chơn"!

Đời là những duyên sanh và duyên hợp,
Là nghiệp oan vương trong cõi vô thường
Đời là tiếng sét mang theo ánh chớp,
Chỉ thoáng qua rồi tan loản tứ phương!

Chuyện thế gian khi cuộc "Đời" đen bạc,
Chỉ khóc than tìm kiếm như kẻ mù
Chẳng hay biết một đời mình lầm lạc,
Chớ hỏi "Đời là chi?" khi chẳng tu!

Hạt Nắng Thùy Trang



Kiếp người trong tạo hoá

Như những chiếc lá xanh, vàng lần lượt rụng,
Những người thân, cũng lần lượt bỏ tôi đi
Cho đến lúc, quả địa cầu trần trụi hẳn,
Thế gian này, tôi cũng vĩnh viển chia ly!

Khi đôi mắt nhắm nghiền, và thân lạnh ngắt,
Quả tim trần, không tạo được máu tươi hồng
Mọi danh vọng, theo quay trở về sắc sắc,
Làn phấn son, gởi hoàn lại chốn không không!

Tôi vào đời, không mang gì ngoài thể xác,
Lúc lìa trần, chẳng có gì được mang theo
Thân này là đất, phải hoàn trả lại đất,
Chẳng phân biệt chi, kẻ xấu, đẹp, giàu, nghèo!

Một mảnh chiếu rách, hay liệm trong gỗ quý,
Vùi đất sâu, hay lòng kim tỉnh nguy nga
Chẳng khác biệt, vì tạo hoá không thiên vị,
Sự phân hủy, theo thời gian sẽ diễn ra!

Chết trăm tuổi, hay lúc chưa tròn một tuổi,
Cũng thế thôi, vì duyên nghiệp thật vô cùng
Thời quá khứ, được kết hợp từ vô thủy,
Điểm tương lai, sẽ mãi tận đến vô chung!

Bát độc phong, lại thêm lục trần chấp chước,
Đời thăng trầm, những vinh nhục cũng luôn trôi
Đến triệu năm sau, chẳng còn ai nhớ được,
Bao buồn vui, thành bại của triệu năm rồi!

Lầu đài mới, cất lên những lầu đài cũ,
Mộ bia kia, vùi bên dưới mộ bia này
Vòng lẩn quẩn, bỡi sanh lão và bệnh tử,
Có gì đâu, thật vô nghĩa kiếp nhờ thây!

Bỡi tạo hoá, biến trăm năm thành chớp mắt,
Để thời gian, lại xoá sạch chẳng còn chi
Triệu năm trước, nào tôi đâu đã có mặt,
Triệu năm sau, tôi đã mất hẳn trong vô vi!

Khi đôi mắt nhắm nghiền, và thân lạnh ngắt,
Quả tim trần, không tạo được máu tươi hồng
Mọi danh vọng, theo quay trở về sắc sắc,
Làn phấn son, gởi hoàn lại chốn không không

Hạt Nắng Thùy Trang





TẠ ƠN MẸ LẦN CUỐI
Đời sương gió bụi phàm vương cỏi tục,
Chốn dương trần khổ nhục kiếp phù du
Vì lợi danh làm nhân thế quáng mù,
Trói thân nghiệp trong vũng lầy vạn kiếp!
Sự thế khổ đau, chất chồng nối tiếp,
Xác thân này năm thể cũng là không
Phủi làm sao cho sạch bụi hồng trần,
Làm sao giữ cho tâm tìm thấy Phật!
Mẹ tôi đó, người mẹ hiền rất thật,
Cả một đời chật vật với chồng con
Chẳng ngại khổ đau, dù thân thể hao mòn,
Tạ ơn mẹ đã cho con hơi thở!
Mẹ dìu con từ bước đầu bỡ ngỡ,
Từng bước đời mẹ sợ con ngã đau
Mẹ thấy con vui, lòng mẹ chẳng sầu,
Khi con khóc, mẹ đau từng khúc ruột!
Mười ngón tay, mẹ nâng niu trau chuốc,
Mẹ nhìn con khôn lớn để mỉm cười
Con khoẻ mạnh, nét mặt mẹ thật tươi,
Con đau yếu, mẹ lo từng giấc ngủ!
Công sanh thành, mẹ ơi không trả đủ,
Huống chi còn dưỡng dục cả xác thân
Từ lúc mới sanh cho đến thành nhân,
Công lao ấy, phải trả sao hở mẹ ?
Mẹ sanh con từ khi mẹ còn trẻ,
Đến bây giờ thì mẹ đã bảy lăm
Mẹ nuôi con cực khổ đã nhiều năm,
Con đền đáp tình mẹ sao cho xứng ?
Mẹ ơi! nay tuổi đời con đã vững,
Nhưng chưa đền công mẹ dù ít nhiều
Thì đã vội phải chia cách mẹ yêu,
Nhờ ơn phước, mẹ đã về thiên cảnh!
Mẹ nằm đó, tim con rời từng mảnh,
Nỗi đau nào cho bằng mất mẹ yêu
Con ước gì nghe mẹ nói đôi điều,
Dù mắng chửi, con đây cũng xin nhận!
Mẹ nằm đó đã âm thầm an phận,
Như từ lâu mẹ chọn tiếng lặng im
Một đời hy sinh, mẹ chẳng than phiền,
Chỉ mong sao con nên người lành mạnh!
Từ nay, con sẽ là kẻ bất hạnh,
Không còn mẹ đau buồn lắm mẹ ơi!
Con muốn nói mà sao chẳng nên lời,
Đành nuốt lệ nhìn mẹ yêu lần cuối!
Mẹ ơi! mẹ vẫn mãi là giòng suối,
Là mặt trời soi sáng cho đời con
Nếu mai này thân con có mỏi mòn,
Con xin mẹ, dìu con như thuở nhỏ!
Thôi mẹ nhé, mẹ yên phần nắm cỏ,
Trả cho đời dơ bẩn bụi trần gian
Đường mẹ đi, thiên lộ rộng thênh thang,
Con lạy tạ công ơn mẹ lần cuối



Khấn nguyện

Lạy Phật Tổ con đã nhiều đau khổ,
Cơn sóng tình cứ mãi cuốn xô con
Đời con sống trong từng cơn bão tố,
Xoáy hồn con, chôn vùi xác thân con!

Con vùng vẫy, kêu gào trong thống khổ,
Khóc thân gầy, than một kiếp trầm luân
Nước mắt chảy thấm vào hồn cô quạnh,
Thương cho con một kiếp sống điêu tàn!

Lạy Phật Tổ xin soi đường dẫn bước,
Cho hồn con vượt qua chốn tội đồ
Cho đời con không còn nỗi bơ vơ,
Cho hạnh phúc không còn là nước mắt!

Con xin mượn tay Ngài để vuốt mặt,
Cho con nhìn thấy ánh sáng đường đi
Cho con yên giấc nồng trên vạt áo(*),
Cho con nghe tiếng Phật giữa đêm thâu!
(*) Vạt áo Phật

Hạt Nắng Thùy Trang


Đăng ngày 09/1-2011

Thơ Cũa Hạt Nắng Thùy Trang

Đay là nhũng bài thơ tình cũa HNTT trong nhũng năm vừa qua



Mừng Xuân Nhớ Quê Mẹ

Có chút gì trong tôi nghe rất nặng,
Cánh hoa đào hay ngọn gió Xuân sang
Xuân xứ người vương nỗi nhớ mênh mang,
Đường phố ấy, tuy quen nhưng rất lạ.

Tưởng như chừng hình ảnh đó chừ đã,
Nhạt phai rồi theo ngày tháng lãng quên
Đâu nào ngờ như ngọn suối êm đềm,
Vẫn âm ỉ dâng trong từng huyết mạch.

Bỡi cuộc đời vốn muôn ngàn thử thách,
Và thân ta chỉ là kẻ phàm phu
Nhiều cám dổ nên lầm lạc đường tu,
Nên hoan hỷ trong kiếp đời vụn dại.

Xuân đã đến, Xuân đi, Xuân trở lại,
Đón Xuân về lòng chạnh nhớ quê hương
Hoa mai vàng, nở rộ khắp nẻo đường,
Mùa Xuân đó, mùa xuân trên đất mẹ.

Có lẽ giờ đây mẹ đang quạnh quẻ,
Đợi con về để cùng mẹ đón Xuân
Xuân xứ người, vui pháo tết tưng bừng,
Xuân bên mẹ, chắc buồn lắm mẹ nhỉ!

Một năm nữa, một năm đầy thú vị,
Nhẩm tính lại, giờ đã mấy chục năm
Từ con đi, chưa lần trở về thăm,
Đường sương gió, con vẫn còn phiêu bạc.

Thêm một năm, con mừng Xuân Di Lặc,
Trên xứ người, lấy kẻ lạ làm thân
Âu cũng là do kiếp số mạng phần,
Đành khấc lại, đợi một mùa Xuân khác!!!

Hạt Nắng Thùy Trang




Sóng Tình Trong Biển Lặng

Tình hoang tưởng nên tình đành tuyệt vọng
Tình yêu kia không chỗ trụ bao giờ
Như Niết-Bàn không trụ cũng không mơ
Vì em đã trao tình cho kẻ khác

Tôi thẩn thờ đợi chờ em bên máy
Đưa mắt sầu tìm nick Hat Nang Yeu
Các sóng thức đua nhau đồng hiện khởi
Dâng trào lên thành sóng biển hẩm hiêu

Gió ái tình tạo sóng thức lăng xăng
Trên biển Như Lai Tạng vốn phẳng lặng
Nhưng bỡi em là sóng ngầm sâu lắng
Khơi động biển lòng tình ngỡ đã yên

Em biết rõ hay giả vờ không biết
Tình yêu tôi đã dành trọn cho ai
Tôi ấp úng, loanh quanh, vòng vo mãi
Như Thế Tôn xử dụng tứ tất-đàn

Vì khó nói tình yêu tôi đã muộn
Không thể tranh giành cùng kẻ em yêu
Thế Tôn ơi ! Dùng tất-đàn, ký luận
Như thế nào để con được nàng yêu?

Đệ nhất nghĩa đế siêu việt tuyên thuyết
Bởi Thế Tôn Đấng giác ngộ hoàn toàn
Con chỉ thuyết ái tình là nhất tuyệt
Sóng ái tình che lấp dấu Chơn Như

Tình tuyệt vọng nên tình đành câm nín
Lời buồn nào diễn tả tướng tâm này ?
Ai ngờ lọn tóc mềm như tơ phím
Trói chặt nhớ thương kẻ tình đang say

Hạt Nắng Thùy Trang
05/28/07



Nắng Tình Vô Trụ

Hạt Nắng giữa trời cao lộng lẫy
Ta đã vì em dạ rối bời,
Như lạc biển không ở giữa khơi
Làm nhói lòng ta tình chới với

Hạt Nắng là ai? Tôi ngẩn ngơ
Em đẹp như tiên xứ mộng mơ
Dạo thuyền Bát-Nhã quanh tim kẻ
Đã trót yêu em, quá dại khờ!

Đương thể tức không đâu dễ nhận
Lênh đênh trên sóng thức dập dìu
Thể nhập bát-nhã, ôi chao khó
Như bước vào tim em, Nắng Yêu!

Em đã vì yêu khổ luỵ rồi
Vì yêu nên em mãi đơn côi
Vì chữ chung tình kiên tâm đợi
Người ấy biết em vẫn mãi chờ?

Ưng vô sở trụ nhi sanh tâm
Em đã dạy tôi chẳng còn nhầm
Sắc không, không sắc em thông suốt
Sao để chữ yêu vướng bận tâm!
Hạt Nắng Thùy Trang
05/28/07



Trăm Năm Một Mối Tình

Trăm năm góp nhặt chữ tình,
Trăm năm ta lại chỉ mình với ta
Trăm năm tình vẫn còn xa,
Trăm năm mới biết chỉ ta đợi chờ
Trăm năm ta đã mắt mờ,
Trăm năm ta hóa ra khờ bỡi yêu
Trăm năm thương vẫn còn nhiều,
Trăm năm mòn mỏi như diều vô phong
Trăm năm ta vẫn phòng không,
Trăm năm ta mãi đợi trông mỏi mòn
Trăm năm tình ấy vẫn còn,
Trăm năm ta đợi đã tròn trăm năm
Trăm năm hóa kiếp tơ tằm,
Trăm năm làm kén để ngâm xác mình
Trăm năm ta vẫn chung tình,
Trăm năm ôm ấp bóng hình chẳng phai
Trăm năm tình vẫn miệt mài,
Trăm năm xây mộng lâu đài tình yêu
Trăm năm ta vẫn nuông chìu,
Trăm năm ta đợi đìu hiu một mình
Trăm năm ta mãi đứng nhìn,
Trăm năm ta kết vạn hình bóng em
Trăm năm ta vẫn còn thèm,
Trăm năm mong mỏi được khen tiếng cười
Trăm năm ta trở nên lười,
Trăm năm tìm bóng như người ngu si
Trăm năm lá phủ đường đi,
Trăm năm ta vẫn khắc ghi bóng nàng
Trăm năm xây mộng cát vàng,
Trăm năm ôm ấp trăng tàn mà mơ
Trăm năm dệt mộng vào thơ,
Trăm năm ta nguyện tôn thờ dáng em!

Hạt Nắng Thùy Trang



Nếu Một Mai

Nếu một mai em thuộc về người khác,
Anh lắc đầu, bảo định mệnh nghe em
Chỉ mong sao em được sống êm đềm,
Xây hạnh phúc bên người em yêu mến!

Nếu một mai thuyền em xa rời bến,
Anh bảo rằng, vì anh đã chậm chân
Chỉ mong sao thuyền cập bến rất gần,
Để anh được nhìn em sang bến khác!

Nếu một mai mãnh tình ta tan nát,
Anh bảo rằng, giữ một chút làm tin
Chỉ mong sao, khi nghĩ đến chuyện mình,
Em mỉm cười khẻ gọi "Anh yêu dấu"!

Nếu một mai, con đường tình có xấu,
Anh bảo rằng, sẽ buồn mãi không nguôi
Chỉ mong sao em vẫn giữ nụ cười,
Để tim anh, rộn ràng khi quay gót!

Hạt Nắng Thùy Trang



Cố Nhân
Sáu trăm năm gặp lại,
Tình vẫn đầy không vơi
Ái ân còn chờ đợi,
Nghe thương nhớ gọi mời!

Sáu trăm năm gặp lại,
Ngày tháng dài lê thê
Chuyện tình đem tính lại,
Ôm chặt bước chân về!

Sáu trăm năm gặp lại,
Một thoáng buồn cô liêu
Cuộc đời bao ước mộng,
Chỉ mong ước một điều!

Hạt Nắng Thùy Trang



Thơ Tình Trên Tóc

Em sẽ kết tóc thành bài thơ
Bài thơ chôn giấu thuở ngu ngơ
Cố nhân xa cách nay còn nhớ?
Hay để thuyền neo lạc bến bờ?

Từ buổi anh đi chẳng trở về,
Ngậm ngùi cay đắng với tái tê
Ngày tháng cho tình em héo úa,
Ai đã đành quên câu ước thề!

Tiếng của lòng em hay của mơ,
Tiếng nào cũng được kết vào thơ
Cho em quên cuộc đời đang thật,
Hạnh phúc khổ đau khắp bến bờ!

Chỉ có tình yêu cổ tích xưa,
Chuyện người chải tóc giữa đêm mưa
Để chàng thi sĩ mê say đắm,
Dệt cảnh đề thơ biết sao vừa!

Dòng thơ nào rơi đọng tóc em,
Màu mực đã nhoà chữ đã lem
Vì đâu thơ ướt làm tóc rối,
Dệt giữa đêm mưa rớt bên rèm!

Rồi một ngày có lẽ không xa,
Tình ấy trong em sẽ nhạt nhòa
Soi gương chợt thấy mình đã luống,
Tóc huyền ngày ấy đã phôi pha!

Hạt Nắng Thùy Trang
10-02-07



Tưởng Thơ

Đã nghe nói nhiều đến làm thơ,
Nhịp bằng thanh trắc lướt trên tơ
Xếp thành hàng ngũ từng dòng viết,
Khiến lòng tê tái dạ ngẫn ngơ!

Nên tự nhủ lòng thôi nhé đừng,
Hãy để tâm hồn cứ dững dưng
Đừng hướng lòng theo âm bằng trắc,
Ơ sao tim rộn rã chẳng ngừng?

Vẫn biết nàng thơ vốn là không,
Nhưng sao mình vẫn mãi đợi mong
Ai hay tim đà vương oan nghiệt,
Đã lỡ tình kia chiếm ngập lòng!

Nghe tiếng hồn ai gởi vào thơ,
Ru tình ta chết lịm trong mơ
Cho ta tin tưỏng thơ là thật,
Để chẳng còn đây một chữ ngờ!

Hạt Nắng Thùy Trang
10-03-07


Khách Lỡ Thuyền Duyên

Dòng sông ấy ngậm ngùi tình bù rối,
Lòng tơ vò như những mối bòng bong
Dáng ai kia người vẫn mãi chờ trông,
Mong tình ấy trở về trong đêm trắng!

Thuyền tình ái vẫn chờ trên bến vắng,
Đợi khách về để chuyển bến sang sông
Nhưng dường như người khách mãi bận lòng,
Nên chưa muốn lên thuyền sang bến khác!

Khách vô tình xô thuyền xa bãi cát,
Để thuyền trôi theo con sóng hững hờ
Kiếp phiêu bồng thuyền trôi dạt bơ vơ,
Theo con sóng thuyền đỗ vào bến lạ!

Chuyện tình yêu tựa sóng ngoài biển cả,
Bến sông xưa người khách đứng đợi thuyền
Khách muốn cùng thuyền thêu dệt lương duyên,
Nhưng đã lỡ, thuyền không về bến cũ!

Hạt Nắng Thùy Trang
10/04/07


Chút rong rêu

Còn một chút rong rêu,
Trên biển đời dậy sóng
Đã qua những buổi chiều,
Xanh lối về một bóng!

Còn một chút rong rêu,
Tạm đủ xanh mộng đời
Chút tình thương xót lại,
Quên nỗi buồn lẻ loi!

Còn một chút rong rêu,
Cô đơn trên mỏm đá
Ôm quảng đời quạnh hiu,
Như cành khô trút lá!

Hạt Nắng Thùy Trang
02/14/20008


Tình nhỏ không ngờ

Bụi tuyết nhẹ bay gió thầm thì,
Thở dài khẻ hỏi mối tình si
Mấy ai không tiếc thời niên thiếu,
Lạc bước tha phương có được gì?

Anh đến rồi đi như bụi đường,
Thả vào nhung nhớ mối sầu vương
Cuộc đời đen trắng ai nào biết,
Gặp gỡ làm chi chốn tình trường!

Vật vã hồn em cõi thiên thai,
Anh về, em ru mộng liêu trai
Cơn mê tình ái gầy thân xác,
Bước nhỏ đường khuya bóng đổ dài!

Em biết thời gian không đợi chờ,
Vội vàng nên đơm mộng vào mơ
Ai ngờ mơ mộng không như thật,
Đã bước hụt chân bỡi chữ ngờ!

Tình xưa về ngự cõi riêng ai,
Khung cửa ngày xưa đã khoen cài
Còn bao đợt sống trào dâng mãi,
Cuồn cuộn chảy dài bến tương lai!

Hạt Nắng Thùy Trang
02/14/2008

Mửng sinh nhật anh

Chẳng có gì để làm qùa sinh nhật,
Mượn mùa Xuân trao gởi chút hồn thơ
Gọi bướm hoa mang tiếng nhạc đến chờ,
Chờ để hát mừng anh ngày sinh nhật!

Em chúc anh những gì thân thương nhất,
Tưới vào hồn anh trẻ mãi nguồn yêu
Gởi anh qùa sinh nhật tuy chẳng nhiều,
Một nụ cười chúc mừng anh sinh nhật!

Xin cho anh là đèn cầy sinh nhật,
Để cắm vào một chiếc bánh cỏn con
Xin cho em là ánh lửa que diêm,
Để thắp sáng ngọn đèn cầy sinh nhật!

Hạt Nắng Thùy Trang
02/14/2008


Qùa sinh nhật

Sinh nhật em anh làm qùa chiếc áo,
Màu xanh dương mang ý nghĩa dịu hiền
Không sặc sỡ như một màu xác pháo,
Không u sầu tang tóc tựa màu đen!

Sinh nhật em anh làm qùa chiếc áo,
Màu hồng nhung, mang ý nghĩa thơ ngây
Không vướng bẩn bụi đời nhiều phiền muộn,
Không đau buồn như lá úa lìa cây!

Sinh nhật em anh làm qùa chiếc áo,
Màu xanh lam, sắc thanh đâm nhu mì
Em mặc vào trên đường chiều vui dạo,
Nhớ thương về trong mỗi bước ai đi!

Sinh nhật em, anh làm qùa chiếc áo,
Màu đỏ thắm, màu sắc của vui tươi
Màu tình yêu đánh dấu buổi lên ngôi,
Màu của tiếng con tim vừa réo gọi!

Sinh nhật em anh làm qùa chiếc áo,
Màu vàng nhạt, màu sắc của tiểu thơ
Em dịu dàng cho anh đứng ngẫn ngơ,
Ngỡ như dáng nàng tiên vừa giáng thế!

Sinh nhật em anh làm qùa chiếc áo,
Màu tím yêu kiều của đóa hồng xinh
Em kiêu sa trong nhịp bước trữ tình,
Cho ngây ngất hồn anh, ôi màu tím!

Hạt Nắng Thùy Trang
07/06/2002
Kẻ si tình
Rồi từ đó ta về yêu mùa xuân,
Mộng mơ ngày ấy gói trong lòng
Chỉ một nụ cười ngây ngất ấy,
Cũng đủ cho lòng ta đắm say

Rồi từ đó làm lòng ta luyến ái,
Chợt thấy mình thơ thẩn bỡi vì ai
Và thích sống một mình trong cô quạnh,
Để lắng hồn nghe tâm sự thở dài

Rồi từ đó ta chìm trong hoang dại,
Người thẩn thờ như kẻ ốm tương tư
Cho ta ước những gì ngỡ là hư,
Cho ta sống như lòng ta mơ tưởng

Rồi từ đó ta thấy lòng kính ngưỡng
Và tôn thờ ánh mắt với làn môi
Khiến cho ta phải đau khổ một đời,
Lòng vật vã âu sầu vì nhung nhớ

Rồi từ đó ta thấy lòng bỡ ngỡ,
Tựa như mình lạc vào cõi hư vô
Ta như say chén tình với bơ vơ,
Và sầu thảm trong mảnh hồn xa vắng

Rồi từ đó trong men tình cay đắng
Chỉ một mình thơ thẩn để làm thơ
Ta vẫn đếm từng ngày với ngẫn ngơ,
Để chờ đợi mùa xuân xưa trở lai...

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình Điên
Ta đứng trên bờ ngắm bóng trăng,
Tình ta như ánh sáng trăng rằm
Chỉ đẹp một lần thôi cũng đủ,
Cho dẫu ngày sau mãi lặng cậm

Ta biết tình ta như hạt sương,
Long lanh một thoáng dưới ánh dương
Rồi cũng tan dần theo mây khói,
Chẳng để lại chi chút sắc hượng

Ta viết tình ta thành bài ca,
Giọng buồn ra rứt nỗi thiết tha
Như gió chiều thu lay cành lá,
Như ánh tà dương khuất bóng xa

Ta vẽ tình ta như loài hoa,
Nên không giữ được dáng mặn mà
Hoa kia sớm nỡ chiều phai úa,
Theo áng mây chiều nhẹ lướt qua

Ta kết tình ta thành sợi tơ,
Nhẹ nhàng êm ái trải trong mơ
Ta mang tơ tình, ta dệt mộng,
Cho mối tình ta mãi là mơ

Ta khắc tình ta thành tượng đá,
Mong sao muôn kiếp mãi chẳng nhoà
Vật đổi sao dời theo năm tháng,
Đá mòn theo nước với hơi sương

Ta soi tình ta trong chiếc gương,
Như đoá hoa hồng ẩn trong gương
Làm sao lấy được hoa trong kiếng,
Cho đẹp lòng ta với tình riêng

Ta giấu tình ta tận đáy lòng,
Nào ngờ số phận mãi long đong
Tình xưa không ngủ trong tiềm thức,
Nên mãi đa mang mối bận lòng!!!
Hạt Nắng Thùy Trang


Lỡ một mối tình
Trời xuôi gặp gỡ để làm chi?
Cho tình vương bận buổi biệt ly
Trăm năm duyên nợ có nghĩa gì?
Đa tình muôn kiếp vẫn còn ghi

Em muốn ngõ lời nói yêu anh,
Nhưng nào đâu dám bỡi vì anh
Trên tay anh mang chiếc nhẫn cưới,
Thôi đành than khóc với trời xanh!!

Rồi mỗi ngày qua lại một ngày,
Tình người vẫn sống mãi trong tôi
Người vui êm ấm bên người khác,
Riêng chỉ mình tôi, khóc với tôi

Người vẫn làm ngơ, vẫn vô tình,
Để mình tôi sống với điêu linh
Người ơi, người có hay có biết
Có người thầm thương, trộm nhớ mình

Không biết rồi đây khi lấy chồng,
Chắc lòng vơi được nỗi buồn không
Nhưng giờ đây vẫn yêu người quá,
Tha thiết tình kia vẫn ngập lòng

Ngày cuối mùa đông pháo ngập đường,
Tôi bước theo chồng nhưng vẫn thương
Tình ấy còn yêu, tôi còn nhớ,
Ơi hỡi sao lòng cứ vấn vương

Rồi một ngày kia gặp lại người,
Cuộc đời đen bạc quá than ôi!
Vợ yêu người ấy về thiên cổ,
Nhưng chính lòng tôi cũng lạnh rồi

Hạt Nắng Thùy Trang


Quê em
Em muốn về thăm lai quê em,
Thăm dòng sông Hương nước êm đềm
Miền TRung đất cầy trên sỏi đá,
Thiên mụ chuông chiều vọng thiết thạ

Em muốn đi thăm Vịnh Hạ Long,
Thăm đường đất đỏ dáng cong cong
Em muốn đi thăm hồ Hoàn Kiếm,
Ghi lại trong em chút tình riêng.

Em muốn đi thăm lại chùa Hương,
Cảnh vật nơi ấy giống thiên đường
Sao thấy trong em như chút cảm,
Khi về mang theo nỗi vấn vương

Em muốn đi thăm cầu Tràng Tiền,
Sáu vài mười hai nhịp tình duyên
Sông Hương núi Ngự bao năm vẫn,
Sống mãi trong em mối muộn phiện

Em muốn đi thăm Dà Lạt mơ,
Thăm hồ Than thở cảnh nên thơ
Đi thăm dư ảnh đồi hai mộ,
Ghé thác Cam Ly với suối thợ

Em muốn dạo chơi bãi Vũng Tàu,
Thoai thoải chạy dài tận Cà Mau
Quê em non nước xinh như mộng,
Năm tháng dù xa vẫn nhớ nhau

Em muốn đi thăm bến Ninh Kiều,
Giọng hò êm ả mỗi buổi chiều
Cho em tìm thấy niềm thương nhớ,
Trong những tiếng hò chút cô liêu

Em muốn đi thăm SaiGon yêu,
Con đường Pasteur mỗi buổi chiều
Em vương trên đó từng hạt nắng,
Mong sao gặp được người em yêu

Em nhớ quê em, nhớ thật nhiều,
Những chiều nắng hạ gió hiu hiu
Những mùa thu chết hay đông giá,
Hay những mùa xuân dáng mỹ miều!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Xin làm người tình cuối_1
Người hãy đi đi đừng quay lại,
Để mình em lặng thầm bước trong mưa
Lòng nặng trĩu bỡi còn vương vấn mãi,
Những phút giây, âu yếm của ngày xựa

Người hãy đi đi đừng nhắc nữa,
Bản tình ca và những buổi chiều qua
Để mình em thờ thẩn với tiếng ca,
Cho em sống những chuỗi ngày còn lai.

Người hãy đi đi đừng si dại,
Bời tình kia, người quyến luyến chi đâu
Chỉ mình em thui thủi với niềm đau,
Trong đêm vắng, em nhớ người vô tân!

Người hãy đi đi đừng ôm hận,
Mối tình này, em xin giữ trong tim
Cuộc tình này, em lấy làm của riêng,
Vì em muốn , người còn yêu em mãi!

Người hãy đi đi đừng dừng lại,
Nhớ làm chi và nuối tiếc làm chi
Chuyện tình này, nếu người vẫn cuồng si,
Cho em xin, được làm người tình cuối!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Định nghĩa tình yêu
Tình là thứ vô hình không thấy được,
Không hình dung, không cảm được cứng mềm
Nào ai biết chữ tình ngàn dặn gió,
Hay chỉ gần trong gan tấc tầm tạy

Có lắm lúc, ta ngỡ tình bên cạnh,
Nhưng nhiều khi lòng vẫn thấy cô đơn
Lại có khi lòng chợt thấy lâng lâng,
Tim réo rắt dạt dào trong xa vặng

Tình là thứ ngọt bùi hay cay đắng,
Kẻ si tình bị điều chế bỡi yêu
Cũng lắm khi có kẻ thiếu tình yêu,
Đêm thao thức đau buồn trong thống khổ.

Tình là gì, làm tim ta tan vỡ,
Sống giật dờ, như hồn thác đi hoang
Và có hôm gục đầu bước lang thang,
Buông tâm trí để hồn theo ai đó!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tâm sự người giàu
Ta mơ ước giữa phồn hoa phố thị,
Gặp được người đồng tâm ý với ta
Ta nào muốn chìm trong chốn sa hoa,
Mà chỉ muốn lòng ta ai đó hiệu

Ta đang sống trong giàu sang ngất nghễu,
Của trên đời ta nào thiếu thốn chi
Ta chỉ muốn tìm một mối tình si,
Để chia xẻ cùng ta ngày tháng tợi

Ta vẫn sống trong đau thương bù rối,
Mãi ngút ngàn trong cuộc sống bôn ba
Ta tìm vui trong thế giới sa hoa,
Ai biết được, lòng ta đang cay đắng!

Ta nhiều lúc gục đầu trong im lặng,
Mối suy tư lịm kín ngập tâm hồn
Mỗi đêm về, từng giọt lệ cô đơn,
Trong tìm thức, âm thầm rơi trên má!

Ta đã biết lòng ta giờ chai đá,
Dẫu ân tình thê thái vẫn quanh ta
Nhưng tình kia như còn mãi cách xa,
Ta đã chết từ lâu đời sống đó

Ta đã biết, giàu sang như nghèo khó,
Sống âm thầm trong nhịp thở con tim
Dù vẫn biết, tiền mua được nhiều tiên,
Nhưng một thứ,"Tình Yêu" không mua được!

Ta đa chán tình yêu trong xuôi ngược,
Chán cảnh đời gian dối với điêu ngoa
Ta tìm đâu, tình ấy đến với ta,
Cho ta sống những ngày vui còn lại!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Mùa phượng nhớ
Nhặt cánh phượng rơi lòng xao xuyến,
Âm thầm ta nhớ kỷ niệm xưa
Cũng mùa hoa phượng nhưng năm trước,
Ta đã gặp em ở sân chụa

Hôm ấy em mặc áo màu xanh,
Làm cho vương vấn ngập lòng anh
Nhìn mây chiều ngỡ mình đang mộng,
Gỡi tình trên phượng dứt tuổi xạnh

Nhẹ nhàng gót son em bước khẻ,
Anh vội vàng len lén theo sau
Quỳ trên chánh điện anh thầm khấn,
Cầu xin cho mình mãi yêu nhau.

Nhưng rồi chiều ấy đã qua mau,
Em về, em nào biết chi đâu
Có người vẫn nhớ, vẫn mơ tưởng,
Bóng dáng người em giờ nơi đâu?

Thương người em nhỏ chiều hôm ấy,
Tôi vẫn làm thơ, vẫn đợi chờ
Bao năm xa cách em nay đã
Khoát áo theo chồng phụ tình thơ!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Cho anh một lần yêu
Mai em chết, mộ xây trên ngọn đồi,
Hồn em về, trên bãi biển ngày xưa
Hồn em bay, vương nặng mối tình nồng,
Và ngâm khẻ bài thơ tình anh thịch

Anh có thấy, gió chiều mang hơi lạnh,
Có thấy lòng se thắt mỗi mùa đổng
Có thấy niềm bâng khuân đến trong lòng,
Xin hãy mở ngăn kéo tìm kỹ niệm!

Anh sẽ thấy, trang thư màu mực tím,
Nét chưa phai từ một thhở xa xưa
Và bông hồng cành lá khẻ đong đưa,
Đó là mãnh hồn em đang lay đọng!

Như giọt nắng phai màu buồn nhỏ xuống,
Em xin được nép dưới cánh tay anh
Được một lần run rất khẻ tơ lòng,
Trên phím đàn, ngỡ chùn dây thuở trược

Hồn em khóc, không trâm cài lượt giắt,
Không phấn son, hồn héo úa một phương
Mắt em buồn theo từng bước anh khua,
Tình em đọng, trong mãnh hồn anh đó!

Mai em chết, ôi nghìn trùng xa cách,
Hồn em về, nấp dưới nhánh sầu xưa
Hồn em về, ru khẻ giấc anh nồng,
Và hôn nhẹ, môi anh thêm lần nữa!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình một chiều
Tôi vẫn biết, rồi đây tôi sẽ khóc,
Sẽ đau buồn, và sẽ nhớ người ta
Sẽ làm thơ, dệt mộng, sẽ đợi chờ,
Người ta đó, nhưng không còn trở lại!

Tôi vẫn biết, yêu người là ngu dại,
Là tự mình đào huyệt để chôn thân
Nhưng vì sạo, tôi vẫn mãi ân cần,
Vẫn thổn thức, vẫn yêu trong tuyệt vọng!

Tôi đã yêu người bằng tình thơ mộng,
Vội vàng yêu, để cũng chỉ vì yêu
Đem thơ ngây, tôi đổi lấy tình sầu,
Đem nước mắt, về dệt thành kỹ niêm.

Tôi còn yêu đến lòng đau ngất lịm,
Tình người cho, tôi vẫn giữ trong tim
Tình người cho, tôi nào dám lãng quên,
Dù vẫn biết, tình tôi người đã phụ!!!
Hạt Nắng Thùy Trang


Vũ khúc tình
Lần đầu tiên gặp em chiều thứ bảy,
Em hiện thân trong chiếc áo màu hồng
Em lộng lẫy quay cuồng trong bước nhảy,
Anh nhìn em, lòng bỗng thấy si mệ

Chợt một thoáng, anh chìm trong say đắm,
Chợt một giây, anh cảm thấy cuồng si
Anh như say chữ tình trên bờ mi,
Và chữ ái, ngọt ngào trên môi mộng!

Anh say đắm nhìn em lòng ảo vọng,
Em cao sang trong vũ khúc Tango
Cho hồn anh lạc vào cõi hư vô,
Và thổn thức, dạt dào trong giấc ngủ

Hạt Nắng Thùy Trang


Mai anh đi
Mai anh đi, cả trời không có nắng,
Đêm không trăng, đêm thiếu vắng tinh cầu
Tuy đêm đen, nhưng không dấu nhiệm mầu,
Đêm nức nở, âm thầm trong hoang vắng

Mai anh đi, là không gian im lặng,
Mặt trời buồn, trái đất cũng ngừng quay
Hàng me già, cành lá chẳng bu^n` lay,
Không còn gió, nên mây trời không đông.

Mai anh đi, ta lấy gì xây mộng?
Ai còn nghe, ta hát mỗi buổi chiều
Ai cho ta, những giờ phút cô liêu,
Trong đêm vắng, tên ai ta nhắc khẻ?

Mai anh đi, hết đời ta có lẽ,
Không còn ai, cho ta gởi niềm riêng
Không còn ai, chia xẻ phút thiêng liêng,
Ta còn lại, một quảng đời cô độc!

Mai anh đi, thơ tình ta ai đọc?
Ai trao ta, những cánh hoa hồng
Ai cho ta, những buổi chờ mong?
Cho môi thắm, ngàn đời luôn khô héo!!!
Hạt Nắng Thùy Trang


Gởi tặng anh
Em gởi tặng anh một mùa xuân,
Mùa hoa mang hương sắc ân cần
Từng nụ hoa vàng cương nhựa sống,
Nhìn hoa, anh thấy dáng em không?

Em gởi tặng anh đôi mắt xinh,
Quyện trong ánh mắt những ân tình
Anh đọc trong đó bao lời nói,
Lời nói nào hơn, lời yêu anh!

Em gởi tặng anh một nụ hôn,
Mong sao vơi đi nỗi cô đơn
Nhưng rồi vẫn thấy cô đơn nữa,
Thôi đành gởi tặng ngàn nụ hôn

Em gởi tặng anh nhật ký buồn,
Chuyện buồn vương vấn của ngày xanh
Em viết trong đó vạn nỗi nhớ,
Nỗi nhớ nào hơn, nỗi nhớ anh!

Em gởi tặng anh một bài ca,
Bài ca mang nặng mối tình ta
Cho dù non nước trời đôi ngã,
Năm tháng trôi qua vẫn thiết tha..
Hạt Nắng Thùy Trang

Vì người bỏ ta
Vì sao người nỡ bỏ ta đi?
Âm thầm không lời nói biệt ly
Để lại mình ta bao nỗi nhớ,
Ân tình ngày đó ta vẫn ghi!!!

Vì sao người nỡ phụ tình ta?
Có phải vì ta quá thật thà
Vì ta ngớ ngẫn, ta ngu dại,
Hay người đã vì mối tình xa?

Vì sao người bỏ ta một mình?
Để buồn để nhớ trong lặng thin
Ta biết yêu người, yêu nhiều lắm,
Nhưng tình ngang trái nên đành xin .

Vì sao người bỏ ta đơn côi?
Giờ đây tình ấy đã phai phôi
Thôi người đừng đến làm chi nữa,
Nhắc lại làm chi, bạc như vôi !!!

Vì người bỏ ta theo tình mới,
Ta đành tiễn người đến tận nơi
Cho lòng không còn nghe vương bận,
Xin người đừng đến nữa người ơi

Hạt Nắng Thùy Trang

Vẫn đợi tình anh
Nếu một ngày thấy đời buồn gậm nhấm,
Cần một lời tiếp sức để đi xa
Anh hãy đến tìm em nơi bãi vắng,
Em vẫn chờ, con sống biển ngâm nga .

Em sẽ cùng anh la hò trên núi,
Trong hoang vu im lặng ngắm mây trời
Anh có thấy chim thiên nga cánh mỏi?
Quạ khép mình trên mặt nước chơi vơi .

Nếu cần nữa em theo anh dạo phố,
Ngắm cảnh hoàng hôn tan dưới chân đồi
Cho em xin được làm người dẫn lối,
Đưa tình anh lìa khỏi chốn đơn côi .

Nếu một ngày anh mong đợi tiếng yêu,
Xin đừng quên trên bãi vắng mỗi chiều
Có một kẻ lâu nay còn chờ đợi,
Tiếng bước chân người xưa vẫn cô liêu

Hạt Nắng Thùy Trang

3 mùa tình lỡ
Ừ thôi em nhé mình chia tay,
Mùa thu vẫn còn lá thu bay
Tình ta cũng buồn như chiếc lá,
Lôi cuốn theo mùa gió heo mây .

Ừ thôi em nhé dỗi làm chi?
Buồn khổ đau thương có được gì
Thôi thì ta xem như đã mất,
Một thoáng rồi xa, có nghĩa chi?

Ừ thôi em nhé đông đã về,
Sầu buồn chi nữa thêm tái tê
Đừng thương, đừng nhớ cho sầu úa,
Nhan sắc phai tàn, đời chán chê .

Ừ thôi em nhé chớ sầu bi,
Tình đã phôi phai, tiếc làm gì?
Cứ để niềm đau theo ngày tháng,
Xin đừng than khóc buổi biệt ly .

Ừ thôi em nhé xuân đã sang,
Hoa mai như vẫn nở ngập đàng
Em về vui đón xuân vừa đến,
Quên đi nỗi buồn chớ đa mang .

Hạt Nắng Thùy Trang


Ngàn năm còn đợi
Đường phố ấy sao giờ nghe hoang vắng,
Đã mấy mùa ta chẳng đến tìm nhau
Nhớ thương ai, con phố cũng quặn đau,
Cây rũ lá gọi thầm cố nhân hỡi !!!

Hạnh phúc ấy, giờ tan thành mây khói,
Như một lần, em nói để rồi quên
Lời yêu thương, qua chót lưỡi sao bền,
Cho sầu khổ từng bước dài cô độc

Anh sẽ về với mãnh hồn khô hốc,
Kết từng ngày nhung nhớ dệt thành thơ
Yêu đơn phương, anh chấp nhận dại khờ,
Để muôn đời, mãi là người sầu mộng

Anh đã biết tình anh là ảo vọng,
Yêu âm thầm, riêng hình bóng mình anh
Mộng uyên ương, duyên nợ dẫu không thành,
Nhưng tình ấy, vẫn yêu và vẫn đợi!

Tình còn đó, nhưng tình xa vời vợi,
Ánh mắt nào như tiếng gợi trong tim
Dấu yêu thương, giờ in nét im lìm,
Như mật ngọt hoà trong men rượu trắng

Ngồi nhẫm nốt, những giọt cafe đắng,
Tim lạnh lùng, trống vắng bỡi vì ai
Tiếng cô đơn, động trong tiếng thở dài,
Thương còn đó, sao người chưa trở lại?

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình phụ
Khi xa nhau, mỗi người đi mỗi ngã,
Tình còn gì, hờn trách nữa người ơi
Còn lại chăng dòng lệ tiển chân người,
Và tiếng nấc, nghẹn ngào trong hoang vắng

Khi xa nhau, một mình em cay đắng,
Chiếc lá lạc loài như xác thân em
Tiếng mưa rơi, như tiếng khóc êm đềm,
Ru hồn em, chết dần theo năm tháng

Sau cơn mưa, bầu trời sẽ quang đãng,
Nhưng bão tình, sao dứt hỡi người ơi ?
Tình đã trao từ ánh mắt bờ môi,
Đâu còn nữa, chỉ nhạt nhoà nươc' mắt

Khi xa nhau, chỉ mình em cúi mặt,
Con đường tình giờ vắng bước chân anh
Lời ngọt nào đã quyến luyến chân anh,
Tình mật đắng, làm tim anh điên dại

Khi xa nhau, khiến lòng em tê tái,
Mặt trời buồn, con phố cũng bơ vơ
Trời Cali, đại lộ đứng ngẫn ngơ,
Trên phố vắng chỉ mình em hiu quạnh

Khi xa nhau, hè về nhưng vẫn lạnh,
Tiếng ve sầu, như tấu khúc thương ca
Tiển hồn em về một cỏi rất xa,
Để tình ấy ngủ vùi trong lòng đất!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Mối tình câm
Anh muốn nói, nhưng ngại không dám nói,
Lời tự tình như vẫn gói trên môi
Chỉ nhìn thôi, sao cảm thấy bồi hồi,
Rồi cúi mặt cho tình rơi trên đá .

Muốn tặng em mãnh tình thơ trên lá,
Nhưng sợ rằng em xoá mối tương tư
Cho hồn anh lạt lẽo với mộng hư,
Và đơn chiếc u sầu theo năm tháng .

Anh muốn kết tên mình vào bản nhạc,
Để anh đàn, em hát lúc bên nhau
Hai tâm hồn say đắm như buổi đầu,
Cho hoa cỏ cũng ghen cùng nhân thế .

Trong chiêm bao, anh mơ thành hoàng đế,
Em bên anh, hoàng hậu của mỹ nhân
Anh mê say trong hạnh phúc ân cần,
Vì tất cả là trân châu vô giá!

Anh kết tình trên muôn ngàn viên đá,
Toà lâu đài anh dựng đễ say mê
Dành riêng em, bao mộng đẹp đêm về,
Trong đêm vắng, anh gọi thầm tên mãi!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Vườn hồng đã khép
Cửa khép nhà ai kín cổng tường,
Bên ngoài bướm lạ cứ vấn vương
Vườn hồng thỏ thẻ sau cánh cửa,
Cánh bướm để chi phai leo tường?

Hoa rằng hoa thấy bướm dễ thương,
Vườn hồng mở ngỏ, bướm khiêm nhường
Vào trong, bướm mãi mê lã lướt,
Cho lòng hoa gợi chút vấn vương!

Vườn hồng còn thấm những hạt sương,
Vẫn đợi nơi đây, vẫn kiên cường
Nhưng bướm đi rồi, không trở lại,
Để nụ hồng phơi dưới gió sương

Cũng buổi chiều nay lại vô tình,
Bướm vờn bên cửa nhưng lặng thin
Bướm kêu, bướm gọi, hoa không đáp,
Chỉ trách bướm sao quá vô tình

Bướm ngoài cửa khép năn nỉ xin,
Làm ơn mở cửa cho bướm nhìn
Hoa thơm trong vườn vẫn tươi thắm,
Cớ sao cửa khép rồi lặng thin?

Vườn hồng đã khép nụ hoa xinh,
Chẳng dám vấng vương một chút tình
Hoa tươi đã mất đi nhựa sống,
Mong gì thấy lại nụ hồng xinh..

Hạt Nắng Thùy Trang


Đêm thương nhớ
Tiếng gọi từng đêm, bé bé ơi!
Chỉ nghe vẵng tiếng vọng nữa vời
Thương tình anh kết theo ngọn gió,
Thăm thẳm gợi về tiếng mưa rơi

Như thuyền đi khuất nẻo mù khơi,
Sao chẳng nghe đây tiếng gọi mời,
Điệu đàn anh kết còn đơn lẻ,
Buông tiếng ru hời, nét chơi vơi!

Gió lạnh từng đêm kéo đơn côi,
Tại ai, anh chẳng nói nên lời?
Đèn khuya đơn chiếc riêng một bóng,
Chạnh lòng mơ ước nẻo xa xôi

Thương nhớ cho vừa ngập bờ môi,
Đem tình phong kín áng mây trời
Để mưa thôi còn nghe buốt giá,
Nhịp điệu đàn buông khúc lã lơi

Đã mấy đêm trường gọi bé ơi !
Nhìn mưa cứ đổ ngập cuối trời
Bao lần nhung nhớ rồi chợt khóc,
Mộng thấy em về mưa hết rơi .....

Hạt Nắng Thùy Trang


Nhớ người yêu
Trong thương nhớ gọi thầm tên mãi,
Khúc tình xưa tìm lại giờ đây
Trong men cay bát ngát đêm nay,
Vơi chén tình hương say còn đấy

Trong đêm vắng nghe hôn nhung nhớ,
Dạ hoang sầu dịu vợi tình xa
Nhớ thương ai mắt lệ nhạt nhoà,
Trăng trở mộng tình sầu giẫy chết!

Trong nhung nhớ sầu dâng chua chát,
Mãnh tình buồn tan nát hồn côi
Luyến lưu chi lòng thấy bồi hồi,
Yêu dấu hỡi, sao còn ngăn cách?

Trong xa vắng lòng luôn còn giữ,
Một chữ tình lữ thứ trong tim
Mộng xinh duyên, mộng đẹp mãi tìm,
Đường tình ái trong đêm vẫn đợi .

Trong gió thoảng hồn thơ em gởi,
Hẹn ước nào hãy đợi nhé anh!
Xác lá vàng rơi rụng qua nhanh,
Đêm hoang sầu lệ dâng khoé mắt!

Trăng nghiêng bóng hỏi rằng người hỡi,
Sao u sầu vời vợi đăm chiêu?
Khẻ thì thầm, em nhớ người yêu,
Tình xa cách trăm điều cay đắng
Hạt Nắng Thùy Trang


Em là thiên thần của anh
Em đến đây cho bầu trời thay áo,
Gót son trần làm hư ảo không gian
Tóc em bay khiến giọt nắng đi hoang,
Và ánh mắt là vùng trời quyến rũ!

Thương dáng em dịu dàng trong giấc ngủ,
Nét thơ ngây, em rủ cánh thiên thần
Ngoài không gian vang vọng tiếng chuông ngân,
Cả địa cầu, quay cuồng như sụp đổ!

Sắc đẹp em mang nét sầu rạn vỡ,
Ánh trăng gầy, như chở giấc mộng say
Từ vũ trụ muốn xé gió vượt mây,
Vây quanh em với muôn ngàn tinh tú!

Màn trời xanh, gom mây về cho đủ,
Kết kiệu hoa thiên sứ chở em về
Chốn thiên đình em còn mãi say mê,
Nơi trần thế , anh vẫn hoài nuối tiếc!

Chuyện tình ái duyên mợ nào ai biết,
Trời cho anh đa điết trái tim si
Hương tình yêu, muôn kiếp vẫn còn ghi,
Đoạn đường cuối, xin đợi em chung lối!!!

Hạt Nắng Thùy Trang

Giọt lệ tình
Đoạn tình cuối khóc tình ly biệt,
Đoạn đường đời tha thiết gọi tên
Lệ thương ai, lệ nhỏ từng đêm,
Dạ sầu đắng môi mềm ai thấu?

Trong hoang dại tình sầu rĩ máu,
Bóng ai gầy trên nẻo đường thưa
Trăng đêm nay, khác hẳn trăng xưa,
Không đủ sáng soi tình gục chết!!!

Bản tình ca đã thành đoạn kết,
Tiếng nhạc sầu se thắt hồn đau
Bỏ trăng khuya rơi rụng xuống cầu,
Cho mặt nước xoá mờ dư ảnh !

Nghe gió thu về mang hơi lạnh,
Khiến hồn ray rứt với niềm đau
Một thoáng qua, sao ngỡ là lâu?
Trong giọt đắng nghe lòng nhung nhớ .

Đêm hoang lạnh hồn thơ nức nỡ,
Giọt sầu nào rơi suốt canh thâu
Tình ấy giờ đây đã về đâu?
Để sầu đắng đong đầy trang vỡ!!!

Hạt Nắng Thùy Trang
10-02-02

Xin một ngày mai
Trong men tình muôn vàn say đắm,
Mắt mơ buồn tìm vạn sầu đông
Tình trao ai, tình mãi chờ mong,
Đâu hẹn ước cho lòng nhung nhớ .

Ta một lần trót tìm đau khổ,
Ngỡ rằng đã chết theo tình khờ
Tim đã héo rồi theo tình lỡ,
Nào ngờ ta lại lụy tình thơ!!!

Ngồi đây nghĩ lại những vần thơ,
Ấp ủ trong tim nỗi đợi chờ
Chôn kín đáy lòng từ dạo ấy,
Từ thuở gặp em ta đã mơ .

Cho ta gặp lại bóng hình em,
Cho ta xin lại phút êm đềm
Cho vần thơ cũ thôi chờ đợi,
Cho ấm hồn ta lạnh về đêm .

Ta mong có được một ngày vui,
Một thoáng tâm tư chẳng ngậm ngùi
Một thoáng yêu đời trong ánh mắt,
Một niềm vui với nụ cười tươi .

Cho ta lấy lại được niềm tin,
Có kẻ thuỷ chung với cuộc tình
Thương nhớ không còn vương sầu khổ,
Cho đời rược rỡ ánh bình minh!!!

Hạt Nắng Thùy Trang

Tình hoa với bướm
Chiều chiều tựa cửa vẽ tranh,
Vô tình bắt gặp một anh bướm vàng
Bướm kia bên ấy bay sang,
Vờn quanh bên nụ hoa vàng xinh xinh
Bướm ơi! bướm đã si tình
Dừng chân xếp cánh để mình có nhau
Dẫu cho ngày tháng qua mau
Tình hoa với bướm ngày sau vẫn còn!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tội tình
Người ơi đừng đến nữa mà chi,
Lưu luyến làm chi có nghĩa gì
Tình ấy với em không còn nữa,
Đã chết rồi trong phút từ ly

Người quá cao sang, quá huy hoàng,
Để cho em sống đời trái ngang
Hai ta, không môn đăng hộ đối,
Thôi thế tình kia đành dỡ dang

Em nghèo đâu có tội tình chi,
Sao trời gây chi cảnh phân ly
Đoạ đày hai đứa giờ hai ngã,
Cho nặng tình ta trên bờ mi

Người về vui với duyên người khác,
Để lại mãnh hồn em tan nát
Lệ đắng rơi theo từng khúc nhạc,
Ai hỡi lòng em còn khao khát

Em về gom góp mãnh tình thơ,
Đếm lại bao nhiêu nỗi dại khờ
Giữ lại từng trang làm bảo vật,
Ôn lại từng ngày để ước mơ

Phận nghèo nên chẳng dám trèo cao,
Mơ ước làm chi có được nào
Kiếp này hai ta không duyê nợ,
Xin trời cho hẹn lại kiếp sau!!!

Hạt Nắng Thùy Trang

Ghen
Từ dạo ấy ta nghe lòng lưu luyến,
Nỗi bàng hoàng ray rứt ở trong tim
Yêu làm sao những lời nói êm đềm,
Thương biết mấy những vần thơ ưu ái!

Kể từ đó ta thấy mình si dại,
Để tìm em, ta đặt bút đề thơ
Nhưng dường như ta vẫn thấy bơ vơ,
Trong thanh vắng, chỉ mình ta đơn điệu

Ta muốn thơ em chỉ mình ta hiểu,
Chỉ mình ta độc giã những bài thơ
Ta muốn hồn ta say với ý thơ,
Tim ngây ngất tình sầu trong nét bút!

Ta muốn nuốt thơ em vào lòng ngực,
Để trên đời không còn ý thơ em
Ta thấy lòng ta có chút hờn ghen,
Và dau buốt khi có người nhắc tới

Ta yêu em, nhưng làm sao chờ đợi,
Vì bên em, bao nhiêu kẻ tình si
Chỉ một chút là mất cả đường đi,
Ta làm sao tỏ lòng cho em hiểu

Mỗi đêm về chỉ mình ta thất thểu,
Biết giờ này em có nhớ ta không
Hay là em đang có kẻ trong lòng,
Đang vui sướng trên đau buồn kẻ khác

Ta yêu em nên làm thơ lầm lạc,
Ý thơ buồn tình cũng thấy chơi vơi
Ta yêu em cho dù đã mòn hơi,
Nhưng tình ấy, muôn đời còn chờ đợi

Hạt Nắng Thùy Trang

Mỗi lúc gần nhau
Mỗi lúc gần nhau dẫu muộn màng,
Nhưng lòng ta mãi vẫn còn mang
Tình xưa không khuất theo ngày tháng,
Cho dẫu ngày sau có bẻ bàng .

Mỗi lúc gần nhau chẳng nên lời,
Tình buồn man mác mộng đầy vơi
Đêm nay mưa đổ còn ai đến,
Gọi mãi tên anh, tiếng ru hời!

Mỗi lúc gần nhau tiếng gọi mời,
Nhưng lòng đâu dám ngỏ than ôi!
Khi muốn nói lên lời tha thiết,
Là lúc người ta có vợ rồi!

Mỗi lúc gần nhau lỡ một đời,
Giọt đắng đong đầy ngập bờ môi
Người ta mê mãi theo tình mới,
Bỏ lại mình tôi, khóc với tôi!

Mỗi lúc gần nhau đọng sóng lòng,
Em cười, anh nói chuyện tình mong
Ngày mai xa cách còn ai nhớ,
Yêu vội tình phai, nhạt tiếng lòng!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Niềm đau chôn giấu
Mơ ước chi nhiều cũng thế thôi,
Người đi tan nát cỏi lòng tôi
Kỷ niệm vung đầy trên chăn gối,
Thuyền đã trôi qua bến khác rồi!

Giông tố vùi chôn mộng ban đầu,
Tàn theo năm tháng nổi niềm đau
Trơì đêm buốt giá hồn thao thức,
Phảng phất hương thừa gọi nhớ nhau .

Tình buồn muôn sự có lỗi chi?
Vỡ tan duyên kiếp cũng chỉ vì
Dòng đời cay đắng ôi nghiệt ngã,
Thôi đành muôn kiêp' ta phân ly!

Xin hãy tìm quên tim ngủ yên,
Cho vơi nuối tiếc giết u phiền
Đêm nay tiển biệt thuyền xa bến,
Có tiếng mưa bồn rơi suốt đêm!!!

Ai đã gieo sầu phong kín mây,
Hương tình sao lắm vị chua cay
Nhân tình sao nỡ trơ tim đá,
Để trái tim côi giá lạnh đầy .

Tôi đã hy sinh cả cuộc đời,
Để giờ nghe chát đắng bờ môi
Nghe lời than trách lòng đau cắt,
Tự hỏi tại ai? Tại ý trời!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Chỉ còn là giấc mộng
Gió lành lạnh qua màn đêm trống vắng,
Tim nhớ người lòng chạnh thấy xót xa
Đường công danh, mang người mãi xa ta,
Nên đêm vắng uống ngụm sầu tơi tả .

Có những lúc điêu tàn ôi hoang dã,
Chỉ lặng câm nhìn lệ chảy từng cơn
Rồi chợt nghe đau buốt tận tâm hồn,
Thương và hận trong tủi buồn cay đắng!

Ta tiển người đi để hồn trống vắng,
Ngữa mặt nhìn ánh nắng tưởng hoàng hôn
Khiến cho ta lòng cảm thấy bồn chồn,
Tạm xa cách hay một đời lầm lỡ?

Tại thơ đó, nên duyên mình dang dỡ,
Ta vẫn hoài than thở với vầng trăng
Đem suy tư trao gởi với chị hằng,
Cho thương nhớ là bụi mưa trong mắt .

Xin cố nén ngấn lệ lòng đong đặc,
Để cầm chừng giọt nước mắt đừng rơi
Ai hiểu mình, ai hiểu được tình tôi ?
Ôi đau khổ chất chồng trên đau khổ!

Tình khúc ấy trong lòng ai đã đổ?
Buồn chi anh, lệ đẫm ướt mi nhoà
Thôi anh về xây mộng với ngưo8ì ta,
Càng tiếc nuối phận buồn thêm lầm lạc .

Vẫn một mình chữ tình ai bội bạc,
Trả xong rồi cái nợ nửa đời hoa
Nặng hành trang kỹ niệm vẫn chưa nhoà,
Viết thành thơ, thủ thỉ cùng giấc mộng!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Xin hẹn ngày sau
Ừ nhé bây giờ mình cách xa,
Chia từng kỹ niệm đã phôi pha
Ta chờ thu đến gom hờn giận,
Để gởi cho em chút gọi là!

Lắm khi chợt thấy lòng băng giá,
Nhìn thu sầu thừng chiếc lá bay
Muốn lặng im cho hết đắng cay,
Nhưng mặt nước vẫn còn gợn sóng .

Những chiếc lá thu vàng khô khốc,
Xô tình theo cơn lốc thời gian
Đem tình ta đến cưả thiên đàng,
Hay lôi xuống vũng sầu cay đắng?

Mưa rơi mãi, mưa đêm hoang vắng,
Nghe tim lòng lạnh lẽo bơ vơ
Thu phong điệu nhành lá phất phơ,
Tâm triểu nặng như rừng thưa lá!

Tình chưa khuất sao sầu trên má?
Dạ xót xa như lá lìa cành
Ngỡ tình đã mất lúc còn xanh,
Cho hoang lạnh hồn đau mỏi mệt .

Mộng ước đó ngày xưa anh dệt,
Gởi về người hoạ nét ngày sau
Tô đậm tình xa cách đã lâu,
Để giọt đắng thôi đầy trên mắt!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Vẫn nặng tình anh
Đêm vắng sao trời, ta vắng ai?
Người em tuổi nhỏ dáng u hoài
Hôm nay chợt thấy mình xa lạ,
Đã mấy tuần rồi, ta nhớ ai?

Dẫu mãi phong trần tình chẳng phai,
Đời trai sương gió tháng năm dài
Nợ tình non nước, nặng tình ái,
Trên vạn nẻo đời mộng sánh vai!

Mong mỏi tình ta có ngày mai,
Cho bỏ những năm tháng miệt mài
Một cỏi hương tình xưa còn mãi,
Kết mộng xa vời dệt tương lai!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Vết đau cuối cùng
Em sợ tình anh như cơn gió,
Bay hoài đây đó lúc nào ngừng
Nên băn khoăn thương mến cũng đừng,
Để tình xa cho hoài nuối tiếc .

Em biết tình kia còn tha thiết,
Cho âu sầu đa điết tim si
Xoá dần năm tháng bước ai đi,
Bao nhiêu ngày ngồi nghe buồn tủi!!!

Em đã biết ngày buồn đeo đuổi,
Nhưng lỡ trời xanh đã an bài
Đời mình duyên nợ mộng sánh vai,
Sao đành mơ ước chia hai ngã?

Em ngồi đếm giọt buồn tơi tả,
Nghe xót xa mắt lệ nhạt nhoà
Thương mình bạc bẻo kém người ta,
Để sầu trở về đêm thu lạnh!!!

Em nhìn mây xin trời mưa tạnh,
Để hồn say ngập với cơn mơ
Đem tơ tình em dệt thành thơ,
Cho tình ấy không còn lầm lỡ .

Em đã biết yêu anh là khổ,
Vì yêu, em chịu mọi khổ đau
Anh thay lòng cho dạ em sầu,
Nên hạnh phúc đã thành giọt đắng!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Thu sầu
Dẫu lỡ thu về có buồn say,
Người đi có nhớ những tháng ngày
Cỏi lòng điên dại nào ai biết,
Mòn mỏi đợi chờ tình đã bay,

Mơ ước hảo huyền chuyện khói mây,
Trời xui bên đó, nhớ bên này
Bao nhiêu lẵng lặng trôi theo gió,
Gửi đến người thương giấc mộng say .

Thu đến đây rồi ai có hay?
Hạt mưa buốt giá tấm thân gầy
Người đi mấy thuở quên hay nhớ,
Có kẻ mong chờ vẫn đắm say .

Ngồi đây ngắm những hạt mưa bay,
Mà ngỡ lệ ai rót đong đầy
Cho giọt sầu vương trên mi mắt,
Thêm chạnh lòng đau phút đắng cay!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình đầu dang dỡ
Ngàn thương nhớ nhìn nhau ta đã .....
Từ hồn em qua ánh mắt xa
Lời yêu thương tha thiết mặn mà,
Là chân thật hay đang giả dối?

Đêm trầm lặng nhìn nhau bối rối,
Ngôn ngữ nào như trỗi trong tim
Ta chìm trong ánh mắt im lìm,
Cho vũ trụ biến thành bãi cát!!!

Tình mới chớm sao buồn man mát,
Để giờ nghe chát đắng bờ môi
Giấc mộng nhiều năm đã rã rời,
Vật vã trong ta từng cơn bão!!!

Yêu làm chi, để rồi phiền nảo,
Mắt nhạt nhoà điên đảo lòng đau
Rã tan duyên nợ mối tình đầu,
Tình thôi dứt, cho sầu cay đắng!!!

Ôi giọt đắng bờ môi đêm vắng,
Ánh trăng vàng gió lặng vì thu
Con phố buồn im lặng một khu,
Trong đơn lẻ nghe hồn buông thả!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình khuất mùa thu
Tình đã khuất như mùa thu thay lá,
Giữ làm gì kỹ niệm đã phôi pha
Cho đắng cay tràn ngập đôi mắt ngà,
Làm tan vỡ bầu trời mơ phía trước!

Đoạn tình ấy, mãi còn là mơ ước,
Lời hẹn thề như nước cuốn bèo trôi
Nghe xót xa tràn ngập ở bờ môi,
Đời chua chát đong trên từng giọt lệ .

Xin trả hết mối tình xưa đẫm lệ,
Cho em về vui sống với rừng thu
Còn lại gì ngoài mãnh vỡ tâm tư,
Ôi sầu úa, một rừng thu đã bạc .

Vãng đâu đây chút tình xưa lưu lạc,
Những câu thơ mà ngỡ mối tình hồng
Để thu về tràn ngập nỗi chờ mong,
Tình còn nhớ hay tình giờ quên lãng ?

Thôi đành hãy tìm quên trong dĩ vãng,
Cho vơi đi nuối tiếc giết ưu phiền
Mong đêm về vui giấc ngủ bình yên,
Để mưa lệ không còn rơi ướt gối!!!

Hạt Nắng Thùy Trang

Khóc Thu
Gió chiều vẳng tiếng gọi thu sang,
Một cỏi ta mơ giấc mộng vàng
Tựa nhìn chiếc lá rơi ngoài ngỏ,
Mùa lá úa tàn, ta vẫn mang!

Nếu biết tình anh quá phủ phàng,
Thôi đừng oán trách cũng đừng than
Tuyệt tình thơ khóc theo ngày tháng,
Tim vẫn mỏi mòn mãi đa mang .

Giờ chỉ mình tôi bước lang thang,
Soi bóng cô đơn dưới trăng vàng
Tình kia xa cách đời nghiệt ngã,
Cho lạnh lòng ai với hoan man

Đêm về nghe đâu tiếng khóc khan,
Thương tình duyên kiếp quá bẽ bàng
Mưa thu từng giọt nghe ướt gối,
Để hồn ẩm mục giấc mộng tan!

Tình mình cũng rã với thời gian,
Ước mộng nhiều năm bỗng chốc tàn
Bao năm tôi trở thành thi sĩ,
Viết lại vần thơ của trái ngang

Hạt Nắng Thùy Trang


Thương tình xa
Trăng hôm nay không tròn nên chẳng sáng,
Mập mờ soi một chiếc bóng trên cầu
Dáng ai đi trong bóng tối gục đầu,
Như che giấu trong tay đôi dòng lệ!

Xin người hãy tìm nhau dù đã trể,
Kiếp sông hồ, lữ khách biết về đâu?
Biết mai sau duyên có đượm xanh màu,
Tràn ước nguyện hay mờ theo năm tháng?

Ta gặp nhau một chiều thu mây xám,
Thật tình cờ như duyên kiếp từ lâu
Một chút tình duyên sao nặng gánh sầu?
Hương tình ấy, nghe chừng như còn đọng !

Ta vẫn đứng bên này nuôi hy vọng,
Mong gầy dựng cho nhau một khát thèm
Trong mơ hồ thao thức những cơn ghen,
Ta ở giữa yêu thương và oán hận!

Đời lữ khách cũng không ngoài số phận,
Để một ngày dù nắng phải sa mưa
Bước chân đi, nghe nhung nhớ sao vừa,
Thương sao dáng ai ngồi hong tóc ướt .

Những ngón tay trên phím ngà lã lướt,
Dưới ánh trăng tha thướt bóng thiên thần
Nghe chạnh lòng trong điệp khúc bân khuân,
Tình say đắm sao giờ đang xa cách ?

Đời sương gió giữ chân người lữ khách,
Đem tình ta thử thách với thời gian
Để phương đây ta lệ nhỏ hai hàng,
Người phương đó trách than cùng tuế nguyệt!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Thương tình lỡ
Đêm vẫn là đêm của đợi chờ,
Vỏ vàng thao thức giữa đêm mơ
Tình theo ai đó cho tình lỡ,
Mộng ước sao giờ nghe bơ vơ!

Ôm sầu chất ngất tiễn người đi,
Tình ơi, duyên nợ chẳng mong gì
Người đi biền biệt, ai ngóng đợi,
Đoạn kết trong tôi, tuổi xuân thì .

Tha thiết gì đây? Thôi hết rồi,
Duyên tình đành cách biệt đôi nơi
Ngang trái cho lòng thêm chới với,
Để dòng nhật ký ướt tả tơi!

Hương tình vỏn vẹn một mùa đông,
Nhưng đã khắc sâu tận đáy lòng
Những buổi đợi chờ, khi hờn dỗi,
Con tim khờ dại có quên khổng

Rồi một đêm trường khác cũng qua,
Còn đây nỗi nhớ ngập lòng ta
Tìm đâu dư ảnh màu kỷ niệm,
Trăng tàn theo bóng gió bay xa .

Sao chẳng cho nhau thêm một lần,
Để ta bày tỏ nổi phân vân
Mong sao ai hiểu lòng ta vẫn,
Ướt mộng cùng nhau, dệt ái ân!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tiếng đêm
Đêm thương nhớ ta nghe hồn than trách,
Vết ngậm ngùi trong sách dấu yêu anh
Như tiếng xưa in đậm nét chân thành,
Lời nguyện ước, có vầng trăng làm chứng!

Đêm thao thức tiếng thơ nhiều cảm hứng,
Khúc ân tình minh chứng với tình yêu
Thoáng nghe cơn gió thu đến mỗi chiều,
Cho lạnh buốt mãnh hồn người lữ thứ .

Đêm thanh vắng trăng gọi người xa xứ,
Một chữ tình vẫn giữ với thời gian
Như tiếng thơ, in bóng dưới trăng vàng,
Bao hẹn ước trong màn đêm huyền dịu!

Đêm xao xuyến ta nghe tình đơn điệu,
Dạ u hoài thất thểu nỗi chờ mong
Tiếng mưa rơi nghe khắc khoải trong lòng,
Đường lối cũ sao giờ nghe xa vắng ?

Đêm hoang lạnh cho lòng thêm cay đắng,
Buồn cũng về theo ngọn gió sầu đông
Hãy cho tôi xin một chút lữa hồng,
Để hơi ấm xua đi vùng băng giá!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình mưa bong bóng
Chiều một mình lặng thầm trên căn gác,
Giọt mưa thu rơi lác đác ngoài hiên
Âm thanh buồn như nhạc khúc triền miên,
Làm lạnh giá cõi lòng ai đang vỡ!

Mưa vội đến để cho tình dang dỡ,
Mưa đem lời bỡ ngỡ khiến lòng đau
Mưa kêu thu gieo buốt giá u sầu,
Mưa khắc khoải cho lòng ai thương nhớ .

Thoáng nghe trong tiếng mưa từng nhịp thở,
Một thưở nào hai đứa mới làm quen
Cũng chiều mưa bong bóng vỡ bên thềm,
Ta sưỡi ấm cho nhau bằng ánh mắt!

Trong cơn gió mùa thu nghe hiu hắt,
Tiếng mưa buồn se thắt nỗi niềm riêng
Mưa gieo chi cơn buốt giá ưu phiền,
Để tinh ấy xoá mờ tong đôi lứa!

Chiếc dù nhỏ đâu che vừa hai đứa,
Để vóc ngà ướt đẫm dưới bụi mưa
Sao anh hoài mãi làm kẻ say sưa,
Cho gót ngọc rơi vừa trong giá buốt!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tỉnh mộng
Ta lê từng bước dài mệt mỏi,
Nặng gót giầy, đá sỏi cũng đau
Trời làm mưa chia xẻ nỗi sầu,
Và bãi cát nằm im đồng loã .

Hòn vọng phu ngàn năm hoá đá,
Dõi mắt nhìn theo bước chinh phu
Ta đem tình gởi mấy mùa thu,
Mà vẫn thấy khối sầu nặng triễu!

Ta chẳng biết tình kia có hiểu ?
Ta đang mơ một giấc mộng lành
Ngỡ rằng chim hạt ngút trời xanh,
Nào ai biết, chỉ là huyễn mộng!

Trong đêm vắng giữa trời gió lộng,
Để lòng dâng nhớ bóng thuyền quyên
Ánh trăng khuya chênh chếch nghiêng nghiêng,
Đường xa vắng nghe hồn tê tái!

Tim đau buốt tình sầu ngang trái,
Đoạn khúc tình thê thái giờ đâu?
Nhạn nhớ ai, nhạn khóc ướt cầu,
Nhạc buông tiếng gọi đàn nức nở!

Nào ai biết tình đầu lầm lỡ,
Dạ khúc nào điệu nhớ lời than
Ôm đau thương lệ nhỏ hai hàng,
Đập vỡ tiếng đàn, tan giấc mộng!!!

Hạt Nắng Thùy Trang
01-22-00

KHÚC SÔNG BUỒN
Một thoáng gặp nhau, một thoáng buồn,
Người đi kẻ ở khiến mưa tuôn
Ai xuôi cho thuyền cặp bến ấy,
Để mãi còn đây, một nỗi buồn!

Biết buổi tương phùng có ngày sau,
Cho thời gian nặng chuyện nhớ nhau
Nhưng cũng gợi về ngày tháng cũ,
Kết mộng mong manh thuở ban đầu!

Xin trả cho nhau một mãnh đời,
Khi thuyền tình ái đã ra khơi
Khi bỗng vô tình kia khoảng cách,
Còn lại nơi này bến chơi vơi!

Ta về lối cũ vắng chiều xưa,
Cành liễu bên sông vẫn đong đưa
Người đâu cho úa nhàu con sóng,
Vành tang lịm kín một buổi trưa!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


TÌNH EM SÔNG HƯƠNG NÚI NGỰ
Tương tư hai chữ nặng gánh sầu,
Thuyền sẽ đưa người ngược về đâu?
Để buồn cho bến sông Tương đó,
Ai biết mai ngày còn gặp nhau?

Hương tình nặng đọng trong mắt xa,
Nhưng biết làm sao để nói ra
Vòng tay muốn kéo thời gian lại,
Cho nhẹ trong ta nỗi xót xa!

Người quay mặt lại để nhìn tôi,
Giọt buồn còn nặng trỉu trên môi
Dường như người muốn trao lời nói,
Nghẹn tiếng yêu thương chẳng nên lời!

Người bước lên thuyền để ra đi,
Núi đồi sương phủ ướt đôi mi
Đưa tay tiễn biệt người xa bến,
Đau buốt trong ta khối tình si!

Nhìn bóng người yêu khuất nẻo xa,
Nghe đầy thương nhớ ngập hồn ta
Áo trắng trải buồn theo cơn gió,
Quyện bước chân ai dấu mặn mà!

Ngọn gió từ sông thổi về đây,
Vọng lại tiếng người gọi trong mây
Ta biết nghìn năm người vẫn ngự,
Trong trái tim đơn, mãi đong đầy!

Tình buồn như chiếc nón bài thơ,
Năm tháng theo thời gian làm ngơ
Áo trắng giờ đã thay màu tím,
Bỏ bến ngày xưa, đứng bơ vơ!!!

Hạt Nắng Thùy Trang



ĐOẢN KHÚC TÌNH XA
Khổ nổi người yêu giờ ở xa,
Tâm sự nào ai hiểu lòng ta
Trăng tàn soi lệ sầu trên má,
Thương chút tình duyên có mặn mà .

Đã mấy ngày rồi đợi tin ai,
Ngày đêm than ngắn lại thở dài
Chỉ một lời chào thôi chẳng thấy,
Ta ngỡ dường như chút nhạt phai .

Giọt lệ đêm trường khóc vì ai?
Lệ rơi thành lệ máu tuôn dài
Uống cạn men nồng say tình ái,
Để hồn thơ đó thở vì ai?

Người nỡ đành quên mối tình xưa,
Cho tình ta buốt lạnh trong mưa
Thung lũng hoa vàng sao buồn quá,
Trong tiếng yêu đương nói sao vừa!!!

Nhịp đập con tim vẫn lặng thầm,
Bao nhiêu thương nhớ đợi hồi âm
Gọi tên người mãi trong giấc mộng,
Người đã xa rồi, tim lặng câm

Dĩ vãng ai buồn, ai nào hay?
Khi tình xa cách khỏi tầm tay
Chỉ còn để lại trang giấy cuối,
Vật vờ trong gió thoáng hương bay .

Gởi mảnh thư tình đến người đi,
Thay lệ sầu thương phút phân kỳ
Giọt đắng theo hồn phơi trên giấy,
Đã chết từ đây, buổi biệt ly!!!

Định mệnh an bài ai trách ai,
Số kiếp tình duyên khéo thở dài
Như chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ,
Chỉ sợ sầu dâng bến ngày mai !!!

Hạt Nắng Thùy Trang


NIỀM ĐAU TRONG MƯA
Thương màu áo trắng chiêù tan học,
Thơ thẩn mình ta dưới bóng cây
Nhìn theo áo trắng vừa khuất ngỏ,
Chạnh lòng buông tiếng thở theo mây!

Chẳng biết người ta hiểu mình không?
Nhưng lòng sao vẫn mãi đợi mong
Đợi một nụ cười xinh xắn quá,
Đợi ánh mắt ai, ngập tiếng lòng .

Buổi chiều hôm đó trời bỗng mưa,
Người ta đã có kẻ đón đưa
Ta thấy trong ta bầu huyết quản,
Băng giá theo từng những giọt mưa .

Nghiệp chướng nên tình đeo đuổi ta,
Mong chờ ước vọng chỉ cạn qua
Lời xưa tiếng nói hư hay thật,
Sao vẫn còn đây đã cách xa?

Tiếng của lòng ta hay của thơ?
Tiếng nào cũng vẫn tưởng trong mơ
Cho ta quên được đời đang thật,
Đầy dẫy niềm đau khắp bến bờ .

Bên ngoài trời lại đổ cơn mưa,
Mưa rơi tầm tả ai đón đưa
Mưa giăng phủ kín mờ khắp lối,
Mưa ướt trong ta mối tình thừa!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


AN PHẬN
Ta ở giữa khung trời màu đen bạc,
Dõi mắt nhìn cánh nhạn lạc về đâu
Để tình xưa theo thời gian úa màu,
Kiếp này lỡ, nên sầu không biết rõ .

Rằm tháng bảy trăng vẫn còn chưa tỏ,
Biết làm gì để mở ngỏ tình yêu
Khi tim yêu, ai biết ít hay nhiều?
Đơn sơ quá, thôi hẹn rằm tháng tám!

Mộng tình ái, thôi đừng ta nào dám,
Một kiếp thừa, sống tạm cỏi sa đưa
Lời yêu thương duyên nợ biết sao vừa,
Ta vẫn mãi gọi người từng đêm trắng .

Ta vẫn sống trong tuổi đời hoang vắng,
Tim âm thầm chưa ràng buộc bỡi ai
Đã nhiều năm thao thức suốt dêm dài,
Trong giấc mộng ta mơ một hình bóng .

Dòng sông thưa vẫn ru hoài con sóng,
Chở về đâu, chiếc bóng mãnh trăng thu
Ta như hạt sương trong khói mây mù,
Nằm im giấc trên nhánh sầu êm ái!

Sầu đã chín, hay vẫn còn xanh trái?
Sao tự mình vương mãi mối sầu đông
Đời nghiệt oan yêu thương mấy cũng không,
Trao duyên nợ cho chỉ hồng vương buộc

Hạt Nắng Thùy Trang


SẦU TƯƠNG TƯ
Cơn gió nào mang tình vương khắp ngã,
Trôi nỗi về đâu cho rã thân gầy
Vết ân tình xưa ngỡ đã tròn tay,
Vừa chợp mắt chữ tình thành mây xám .

Ta muốn hái đi vầng trăng tháng tám,
Để đông về đem bán lúc tàn thu
Ai bảo trăng làm chứng mãnh tình hư,
Cho sầu đắng vẫn đầy trong quá khứ .

Rồi ta sẽ làm thơ tình lữ thứ,
Giết thời gian, quên hết nỗi niềm riêng
Dù yêu thương còn nặng mối u phiền,
Ta vẫn giữ ân tình người chung lớp .

Cuộc đời như áng mây chiều tan hợp,
Như con thuyền theo sống lớn ta khơi
Chỉ mong sao tìm lại được mắt môi,
Và bóng dáng của người yêu muôn thuở .

Hỏi thế gian, chữ tình còn nhịp thở?
Dấu thời gian ta ngỡ đã tàn phai
Kỹ niệm về đâu, tình vẫn miệt mài,
Hình bóng cũ còn đong đưa đâu đấy .

Ta chẳng biết bây giờ là tháng mấy,
Để lá vàng rơi dồn với mưa bay
Bước chân trầm nghe lặng lẽ chua cay,
Ngày đã hết, bóng chiều như đã tắt .

Mưa nhớ ai, mưa dài trong ánh mắt,
Ta nhớ người, se thắt cả tim gan
Dường như nghe vẵng vọng lại tiếng than,
Đừng ai hỡi, chớ vội lời oán trách .

Ta bây giờ đã là người lữ khách,
Với tháng ngày cũng buồn với cô đơn
Chuyện tình yêu, có lúc phải dỗi hờn,
Cho ánh mắt cả rừng cơn lệ ẩm!

Hồn cô lẻ như đêm trường thăm thẳm,
Tiếng nhạc sầu như pha nỗi tịch liêu
Tình tra ai, sao càng nhớ thương nhiều?
Cho đêm vắng giọt sầu rơi lã chã!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


ĐÊM KHÓC THẦM
Nỡ lòng em cắt cánh bồ câu,
Dứt đoạn tình yêu có đã lâu
Đưa tay gạt lệ sầu em giấu,
Ánh mắt u buồn ôi đớn đau!

Một lòng một dạ đợi chờ ai,
Hoàng hôn đã tắt bóng tuôn dài
Tình nghĩa vợ chồng sao chẳng thấy,
Chỉ còn dư ảnh mộng tàn phai!

Tình đã chết rồi theo người ta,
Trao trái tim yêu cho lệ nhoà
Yêu rồi sao cho tình một nửa,
Để sầu chỡ buồn những ngày qua .

Trăng tàn nên vỡ mãnh tình ta,
hai đứa cách nhau dãy ngân hà
Xa cách cho tình duyên nghiệt ngã,
Cho hoài ôm mộng mối tình xa!

Nửa giấc mộng đầu gởi cho ai?
Tình theo năm tháng nhớ thương hoài
Ôm ấp tình xưa riêng một bóng,
Nghe chừng như cơn gió tàn phai .

Bao đêm ôm ấp mối tình câm,
Lẻ loi ta tiếc thương khóc thầm
Tóc huyền êm ả theo chiều gió,
Thoáng chốc bây giờ đời xa xăm

Mộng ước xa rồi thôi đành tan,
Một kiếp thương yêu sao lỡ làng
Tình ta như lá trôi trên sóng,
Đa tình khổ hận lụy đành mang!

Đã mấy lần rồi tình dỡ dang,
làm cho lệ đắm chảy hai hàng
Đau khổ nên làm tim sỏi đá,
lặng nhìn người yêu bước sang ngang .

Nửa đời còn lại mãi nhớ ai,
Đêm đêm lặng lẽ cứ thở dài
Trăng khuya tròn khuyết đà mấy độ,
Tình sầu ta biết gởi về ai?

Hạt Nắng Thùy Trang


LỜI ĐAU DƯƠNG CẦM
Mai em đi, cung đàn xưa héo hắt,
Giọt rượu đào sao chát đắng bờ môi
Tiễn người đi, ta cúi mặt ngậm ngùi,
Lời giã biệt viết trên từng note nhạc!

Mai em đi, ánh trăng khuya lệch lạc,
Vẵng trong đêm, ai dạo khúc dương cầm
Lời ngọt ngào trong điệu nhạc trầm ngâm,
Ôi đêm vắng như đau từng lời nói!

Mai em đi, ta nghe tình trăn trối,
Mộng ước nào nghe ướt gối nữa đêm
Tiếng lá khuya xào xạc rớt bên thềm,
Mà cứ ngỡ bước chân ai trở lại!

Mai em đi, khiến hồn ta ngây dại,
Tiếng dương cầm như lạc khúc thương đau
Cho hồn ta mang vạn nỗi u sầu,
Nghe đêm vắng gục đầu trên cung phím .

Mai em đi, cả trời giăng mây tím,
Để đêm về giấc mộng vẫn không yên
Tình nhiều năm sao người vội lãng quên,
Vội chia cách để mình ta đơn lẻ!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Kỹ niệm tuổi học trò
Tuổi 15 em mơ làm cánh bướm,
Giữa sân trường bay lượn dáng tung tăng
Mơ đêm trăng, tâm sự với chị Hằng,
Đời mật ngọt trong cánh hồng mới chớm!

Tuổi 16 em mơ làm thi sĩ,
Nhặt hoa tình phượng vỹ ép tập thơ
Tuổi học trò hay xây mộng dệt mơ,
Mơ trong nắng, mơ từng dòng mực tím .

Tuổi 17 ươm mơ đầy tuổi ngọc,
Hay đem tình em kết với làn mây
Mộng thơ ngây, mơ ước chuyện xum vầy,
Cho đêm vắng, mỉm cười trong nét bút .

Tuổi 18 em biết mình đã lớn,
Muốn hẹn hò tha thiết với tình nhân
Nhưng vì sao, em vẫn mãi phân vân,
Sợ trái đắng làm héo sầu năm tháng .

Tuổi 19 chữ tình như réo gọi,
Tiếng kêu mời, lời nói đã thành câu
Mộng lương duyên xin giữ mãi bền lâu,
Hương tình ái, nghe từng ngày trong gió!

Tuổi biết buồn em viết thành nhật ký,
Nét vụn về nghiêng ngã chữ học sinh
Mơ làm sao dệt thành cánh thư tình,
Để ấp ủ mân mê trong cặp sạch

Hạt Nắng Thùy Trang


Lời của hoa
Trong tiếng hát nghe như lời nức nở,
Dạ khúc tình thay lệ khóc thương ai
Nhạc điệu đàn vương nhịp ngắn nhịp dài,
Đam mê lắm, len theo từng hơi thở!

Dòng tương tư ai gởi vào thương nhớ,
Để tiếng đàn dìu dặt những đêm mơ
Sao tình kia như vẫn thấy ơ thờ,
Cho mắt biếc rơi từng dòng mưa lệ!

Và từ đó khiến lòng đau khôn kể,
Tiếng dương cầm chưa thể xoá trong tim
Lời yêu thương sao còn mãi đi tìm,
Hay tình ấy đã mang một hình bóng?

Phương trời đó, ai vẫn hoài trông ngóng?
Một chữ tình thêu dệt bước ngày mai
Vùng trời nhỏ, hứa hẹn ở tương lai,
Niệm khúc cuối vẫn còn hoài nuối tiếc!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Nỗi đau dịu kỳ
Em gỡi anh những gì trong quá khứ,
Lời hẹn hò em cất giữ ngàn thu
Anh phụ em cho chiều giăng mây mù,
Để đau khổ vẫn lời than trách đó!

Lời hứa đó biết giờ anh còn nhớ ?
Hay cất vào hộp sắt để làm ngơ
Anh đem tình thề thốt nói vu vơ,
Cho em mãi đợi chờ từng đêm vắng .

Cali chiều nay không có nắng,
Trời buồn nên trắng cả không gian
Làm sao em tìm được bóng chàng,
Người đã hẹn cùng em tri kỹ!

Niếu biết tình em là mộng mị,
Giật mình sao lỡ để người đi
Tình xưa duyện thắm còn được gì ?
Cho buồn tan nát lúc chia ly .

Nhìn bóng người vui bước vu quy,
Cúi đầu cho lệ ướt trên mi
Trời chở mưa về cho băng giá,
Lạnh thấm hồn ta, lạnh tứ chi!

Đời chẳng còn gì khi vắng anh,
Ngày không còn nắng lạnh đêm thanh
Câu thơ sầu ẩm trên trang giấy,
Mưa ướt ngoài hiên,buốt đôi mành!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Mối tình sầu
Một chút duyên xưa mấy chữ sầu,
Chợt thấy lòng sao ngập niềm đau
Đêm nay ngồi một mình suy ngẫm,
Chả biết lòng ai có nhớ nhau?

Gởi trong sương tuyết vạn niềm đau,
Điệp khúc yêu đương ngấn lệ sầu
Đêm thu chênh chếch vầng trăng mộng,
Soi hồn trống vắng những đêm thâu!!!

Thu đến bao lần rồi về đâu?
Bỏ trăng nửa mảnh rớt xuống cầu
Nhạn nhớ thương ai khóc nức nở,
Buông tiếng gọi đàn suốt đêm thâu!

Tôi đã tìm ai giấc mộng đầu,
Cho rằng tình ấy mãi bền lâu
Xuân về hoa thắm phơi cành lá,
Kết tóc se duyên đến bạc đầu .

Đã mấy hôm rồi không gặp nhau,
Dạ sầu thao thức những đêm thâu
Gió khuya lành lạnh hồn đơn lẻ,
Người ấy giờ đây, đã về đâu?

Mảnh lưới tình xưa đã vùi sâu,
Tri kỹ, tri âm biết tìm đâu
Trả ta về lại vùng thơ ấy,
Tìm chút dư hương của buổi đầu!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình vay hay trả
Ở đây sương gió nghìn đêm trắng,
Lạnh lòng trống vắng buổi chiều thu
Ai đi trong gió tuyết mây mù,
Cho tim lạnh đêm buồn trống vắng!

Đêm lẳng lặng ru hồn trống vắng,
Vết tình xưa còn gắn trên môi
Sao chia ly không nói một lời ?
Tình ôi dứt tơ hồng loan phím .

Thôi trả lại vùng trời mây tím,
Dấu ân tình vẫn tiếng chờ trông
Vì sao, anh lại nỡ lạnh lòng ?
Để buồn tủi chất chồng trên má!

Tình còn đó nhưng tình xa quá,
Giọt mưa sầu trên lá khóc thu
Vẳng đâu đây khe khẻ tiếng ru,
Nghe buốt giá lòng đau rạn vỡ!

Xin hãy tìm nhau dù đã lỡ,
Con đường tình tự ngỡ vô biên
Nào ngờ mây giăng mối ưu phiền,
Làm héo úa vùng trời thương nhớ.

Thương còn đó sao đành dang dỡ ?
Áng mây trời chở gió theo mưa
Để buồn dâng sao nói cho vừa,
Mãnh ân tình xưa vay hay trả ???

Hạt Nắng Thùy Trang


Men tình men rượu
Ngồi đây ta ngẫm cốc rượu cay,
Chén cạn, chén vơi, lại chén dầy
Uống giọt chung tình của nhân thế,
Hay ngụm suy tư để lòng say?

Ta giờ buộc gió phải xa mây,
Chất chứa bao nhiêu giấc mộng đầy
Nhỏ bé đơn phương không chỉ thế,
Chỉ bàn tay đó làm sao đây?

Men tình ta uống buổi chiều nay,
Bình nghiêng chén đổ để quên ngày
Uống đi, cạn chén tình chén bạn,
Quên đời, quên hết nỗi đắng cay!

Tri kỷ, tri âm nào ai hay,
Khi người xa cách khỏi tầm tay
Khi người vượt đến tường vách cuối,
Là mộng chung cùng theo gió bay .

Hương tình pha trong cốc rượu cay
Làm tim say đắm bao tháng ngày
Vàng tay khói thuốc mờ trong mắt,
Để chết một đời theo gió mây!!!

Hạt Nắng Thùy Trang


Tình toán học
Tôi chia anh con tim trần bé nhỏ,
Cộng thêm tình trên nét bút trầm ngâm
Anh phân tích tìm giải số trăm năm,
Tìm phản ứng hai dòng đời kết hợp!

Giải phương trình tình tôi trong ánh chớp,
Gom thời gian để lấy mẫu số chung
Vết tình xưa dấu trừ đoạn cuối cùng,
Giây hạnh phúc anh đem làm dẫn chứng .

Đường vĩ tuyến ai gạch vào chỗ đứng,
Chạy vòng quanh theo dạng khối hình tròn
Nhân tình tôi từng đường chỉ cỏn con,
Chờ đáp số yêu thương thành một khối .

Vì mệnh đề tơ tình còn bối rối,
Lấy chiều dài và chiều rộng con tim
Đo kích thước từ khoảng cách im lìm,
Bằng phương thức một cuộc tình bỡ ngỡ!

Bài toán đố tình duyên còn trăn trở,
Mang chia đôi thay cho số toán trừ
Nếu cộng vào thì tình sẽ là dư,
Nhân một số thì lại nhiều quá lố!

Bỡi tim tôi men tình đã nồng độ,
Rút căn số cho đường tình lên ngôi
Hai dòng điện tác động tại bờ môi,
Gởi cho đời nhận dùm con số lẻ!!!

Hạt Nắng Thùy Trang

Đau Tình Biển Cát

Buồn vương lên gót giầy in trên cát,
Thật vô tình nên dẫm nát vần thơ
Bóng ai kia nhưng sao vẫn chưa mờ,
Đành lỗi hẹn thôi gặp lại kiếp khác!

Đêm hoang lạnh mang giọt buồn man mát,
Tiếng cô đơn làm tim bỗng tịch liêu
Biển lặng im cho bãi cát tiu điều,
Vàng nổi nhớ trong từng giờ chờ đợi!

Ngàn ước mộng nghìn trùng xa vời vợi,
Nghe tàn phai theo bọt sóng ngoài khơi
Như khói lam mờ nhạt cuối chân trời,
Hằn vết chân làm oằn đau bãi cát!

Biển gió chiều vương mãnh hồn tan tát,
Áo ai bay cho lầm lạc lối về
Tàn ước nguyện sao mộng vẫn còn mê,
Ai đứng đó trong màn đêm huyền dịu!

Thoảng trong sương áng hương tình nặng triểu,
Bóng hoàng hôn vân đục cuối chân trời
Con thuyền nhỏ đơn độc giữa biển khơi,
Rằng tự hỏi biết nơi nào đổ bến?

Hạt Nắng Thùy Trang




Cát Bụi Tình Tôi

Tiếc thu sao quá lạnh buồn,
Gió lay nhè nhẹ thổi hồn vấn vương
Trăng thanh đơn lẻ đêm trường,
Hỏi sao ai mãi còn thương chút tình!
Chẳng may người quá vô tình,
Để ta mãi đợi bóng hình trót yêu
Giọt buồn trong nắng buổi chiều,
Phai mờ hình dáng yêu kiều ngày xưa!
Khiến lòng buốt lạnh trong mưa,
Nhìn ai đôi bóng đón đưa nhau về!
Vì đâu người lỡ bội thề?
Vì đâu quên buỗi vai kề bên vai?
Giờ đây đường đã chia hai,
Người vui phương đó sầu ai phương này!
Xót xa một tâm thân gần,
Vẫn còn mang nặng chở đầy tương tư,
Mỏi mòn theo kiếp bụi dư,
Lặng nhìn nửa mãnh trăng hư phai tàn!
Gió lay từng chiếc lá vàng,
Ngỡ rằng ai đến bên hàng giậu thưa
Trời bày chi cảnh xa đưa,
Tình tôi trọn kiếp vẫn chưa quên người!

Hạt Nắng Thùy Trang



Chuyện Tình Sang Trang

Cứ ngỡ đã chìm trong lãng quên,
Tưởng rằng tình để tim ngủ yên
Nhưng chợt nghe như lòng gợn sóng,
Khơi động âm thanh của muộn phiền!

Bỡi ai xuôi khiến người đến đây?
Đánh thức con tim đã ngủ say
Tiếng lòng dạo khúc tình như ngỡ,
Một thuở xa xưa đã đứt dây!

Đã tự nhủ lòng thôi hãy đừng,
Đem tình thương nhớ gởi người dưng
Chẳng hiểu sao lòng tôi khó bảo,
Vừa thấy bóng ai, tim đã mừng!

Ru mãi tình tôi tiếng thu tàn,
Tơ lòng khẻ nhịp khiến mộng tan
Người đến xua đi màn đen tối,
Đốt lá thu vàng, tình sang trang!

Hạt Nắng Thùy Trang




Trái Cấm Tình Yêu

Muốn quên anh cho tình thôi dang dỡ,
Nhưng làm sao quên khi lỡ quen nhau
Chỉ mong sao cho thời gian qua mau,
Để đau khổ theo vào trong quá khứ!

Chấp đôi tay nguyện xin trời tha thứ,
Một kiếp người xứ mạng đã không thành
Bỡi chữ tình giết chết tim mỏng manh,
Tạ ơn anh đã cho đời biết khổ!

Gọi tên anh cho vũ trụ sụp đổ,
Lời dạt dào như sóng vỗ trong tim
Ngàn ánh sao trên mặt nước im lìm,
Mà cứ ngỡ ánh mắt người thương mến!

Hình bóng anh theo về trong ánh nến,
Muốn gần anh cho vơi nỗi đắng cay
Vói tới anh nhưng không vừa tầm tay,
Đường xa quá nên hẹn trong giấc mộng!

Chuyện tình yêu đem giải bằng toán cộng,
Bài toán đơn sơ, của tuổi ngây thơ
Chỉ có thế mà sao lại ngu ngơ,
Để tình ấy phai mờ trên giấy chậm!

Nếu Adong đừng ăn nhằm trái cấm,
Thì nhân loài không phạm tội tổ tông
Và tình ta đâu phải chịu long đong,
Đâu phải khổ vì đoạn đường xa cách!

Hạt Nắng Thùy Trang




Khi Tình Chợt đến

Chỉ một phút, tiếng tơ lòng gợi cảm,
Để đêm về nghe hồn mãi say mê
Nhớ tiếng ai, sao như vẫn cận kề,
Ánh mắt đó, nụ cười ôi xinh quá!

Ở trong tôi, em, em là tất cả,
Đã như chừng, vấp ngã trên bờ môi
Tôi dại khờ từ thuở mới nằm nôi,
Nên đã lỡ, để con tim run động!

Em là hương, là thơ trong giấc mộng,
Khiến lòng tôi, khơi động ánh trăng thề
Tôi như kẻ vừa vướng phải bùa mê,
Gọi tên em, nàng thơ trong giấc mỗng

Đất thấp, trời cao, biển đời tuy rộng,
Nhưng hai ta, không phải chuyện Chức Ngưu
Tuy chưa thân, nhưng không phải tử thù,
Bỡi duyên kiếp do cao xanh xuôi khiến!

Chuyện tình yêu cũng như ngoài trận chiến,
Em oai hùng, tay chẳng súng chẳng gươm
Tôi gục ngã chịu thua trên tình trường,
Trang anh hùng cũng không qua mỹ nữ!

Tôi van em trao tình cho tôi giữ,
Kiếp sông hồ xin kết nghĩa tình chung
Tiếng thương yêu còn đợi buổi tương phùng,
Đường vạn lý chim trời thôi xếp cánh!

Tôi yêu em môn hộ không so sánh,
Mượn bài thơ gợi ý để tỏ lòng
Nghĩa phu thê, nhất dạ nguyện đợi mong,
Hẹn một ngày, tôi, em cùng tên gọi!

Hạt Nắng Thùy Trang




Bẽ Bàng

Anh gởi cho em một chữ thôi,
Chẳng nói vòng vo chi mệt người
Nhận thơ em đọc chắc vừa ý,
Chữ nhớ thật to của cuộc đời!

Anh vuốt tóc em nói dịu dàng,
Có loài nắng đẹp nhất trần gian
Ai bảo tên em là Hạt Nắng,
Nên nhớ em nhiều lúc Xuân sang!

Anh đợi để nhìn đôi má hồng,
Vì trời nắng hạ hay lạnh đông
À, không, sắc hồng trên gò má,
Là nét yêu thương của đánh lòng!

Anh lặng đứng nhìn vòm trời xanh,
Cô đơn như chiếc lá lìa cành
Thở dài nói khẻ trong niềm nhớ,
Ước gì em hiện hữu bên anh!

Anh viết thật nhiều trong con tim,
Ngàn thương vạn nhớ biết đâu tìm
Thôi anh chia bớt em một chữ,
Để cùng chung nhịp thở con tim!

Anh khác chi đâu chú cuội già,
Vì em là một đấng Hằng Nga
Bên cung quế đỏ em ca múa,
Anh đứng thẩn thờ bên góc đa!

Anh chợt nhớ mình loài cỏ rơm,
Còn em rực rỡ cánh hoa thơm
Yêu người để chuốc cơn mê lụy,
Đắm đuối Trời ơi! Nát vực hồn!

Anh hiểu yêu em quá muộn màng,
Nên đành chấp nhận kiếp lang thang
Chôn vùi mơ ước trong vô vọng,
Đón đợi từng giây phút bẽ bàng!

Hạt Nắng Thùy Trang




Trả Lại Anh

Trả anh tất cả tình này,
Trả anh những bản tình cay ngỡ ngàng
Trả anh tình đã sang trang,
Trả anh tình cũ võ vàng lời thơ
Trả anh tình những đêm mơ,
Trả anh đơn chiếc đợi chờ nửa đêm
Để em còn mãi dáng mềm,
Còn xinh như liễu bên thềm mùa Thu
Tình mình như giấc mộng du,
Bàng hoàng tỉnh giấc hương Thu đâu rồi?
Lòng sao cảm thấy bồi hồi,
Chợt ta nhớ lại...thôi rồi còn đâu
Người về vui cảnh hoa lâu,
Người vui êm ái tình sâu với chồng!

Hạt Nắng Thùy Trang




Nửa Đời Yêu Ai

Nửa đời qua lắm chông gai,
Nửa đời còn lại yêu ai bây giờ?
Chiều buồn lặng lẽ bơ vơ,
Bàn chân lữ khách vẫn chờ bước ai
Rượu hồng một tách chia hai,
Người vui men đắng ta phai tiếng lòng
Cô đơn một bóng côi phòng,
Rã rời theo xác pháo hồng tung bay
Mang theo từng mãnh đắng cay,
Tiếng cười như tiếng ai hay gọi mời
Làm ta như chết nửa đời,
Ngẫn nhìn theo áng mấy trời dần phai
Lặng thầm nghe tiếng thở dài,
Gục đầu cho lệ trang đài vần thơ
Nhìn người sao bỗng ngẫn ngơ,
Dường như ta vẫn đợi chờ tiếng yêu!

Hạt Nắng Thùy Trang




Tình Hờ

Biển sóng lặng im khéo vô tình,
Chẳng màng chi cảnh kiếp ba sinh
Hồn nghe buốt lạnh theo con sóng,
Vãng lại trong sương chỉ tiếng mình!

Chữ tình khi đến chẳng ai ngờ,
Một chốc sao lòng thấy ngẫn ngơ
Phải duyên hay nợ nào ai biết,
Chỉ biết nơi đây tiếng đợi chờ!

Gói trọng tình tôi nẻo tủi hờn
Điểm tô nhan sắc chút cô đơn,
Phố nhỏ ngày xưa mây giăng lối,
Độ ấy ngỏ về sẽ buồn hơn!

Lệ đá trong đêm trải mấy mùa,
Tình bên song cửa mãi đong đưa
Hồn ai rêu phủ theo ngày tháng,
Để ướt tim tôi giọt lệ thừa!

Hạt Nắng Thùy Trang




Yêu

Yêu là chiếc bẩy dây gai,
Bủa ra chờ sẵn để gài kẻ yêu
Yêu là giọt nắng buổi chiều,
Lặn thầm xuống núi chẳng điều vấn vương
Yêu là hời hợt như sương,
Bình minh ló dạng thẳng đường sương tan
Yêu là dìu dặt tiếng đàn,
Lúc trầm lúc bỗng lúc nhàn lúc nhanh
Yêu là dấu ngoặc khúc quanh,
Mới vừa trông thấy đã nhanh khuất rồi
Yêu là lúc đứng lúc ngồi,
Lòng như lửa đốt như nhồi lò than
Yêu là chiếc bóng miên mang,
Vẫn vơ qua lại như đang cợt đùa
Yêu là giọt đắng rơi thừa,
Mềm môi chát lưỡi cho vừa chữ yêu
Yêu là so sấnh ít nhiều,
Muốn người yêu phải biết chìu biết cưng
Yêu là khi được thì mừng,
Nhưng lòng chưa mản như chừng chẳng ưa
Yêu là chiếc võng đong đưa,
Lắc qua lắc lại như mưa giữa trời
Yêu là lời ngọt gọi mời,
Mật đường mới biết tiêu đời kẻ si
Yêu là tiếng hận sầu bi,
Lệ rơi trên ma' mờ mi kẻ tình
Yêu là đào huyệt chôn mình,
Là đường địa ngục cực hình đớn đau
Yêu là những bước đi mau,
Vừa qua đã khuất dáng sau gót dài
Yêu là hạt muối chia hai,
Hạt đường ăn hết đâu ai muốn nhường!

Hạt Nắng Thùy Trang




Buổi Sáng Và Những Nhớ Thương

Chim chao cánh lượn bay trong hạt nắng,
Sợi mây hồng ôm chặt bước chân em
Giọt sương rơi vương lên tóc dịu mềm,
Cây đùa lá, ghi dấu tình vĩnh cửu!

Em đã đến mang theo tình bất hửu,
Trói hồn anh trong ánh mắt hồn nhiên
Anh như gã say, bỡi nụ cười duyên,
Lòng vương mắc trên tóc huyền óng ả!

Em đên vội để tim anh vấp ngã,
Để một lần...rồi xin cả kiếp này
Đam mê lắm khi em trong vòng tay,
Rồi vật vã với mùi thơm da thịt!

Em là nắng soi tâm hồn mù mịt,
Ấm lòng anh những lúc lạnh về đêm
Em kiêu sa làm anh phải nhủn mềm,
Tim thao thức khi môi kề môi đỏ!

Anh yêu em, yêu em nhiều lắm đó,
Muốn xiết vòng tay để nhỏ đừng đi
Anh uống hết giọt tình trên bờ mi,
Cho tràn ngập con tim nồng chuyên chính!

Anh không cho phép tình anh câm nín,
Nên tùy tiện nguyện làm kẻ chung trinh
Mang hình em gắn chặt với thân mình,
Trao tim anh nhờ tình em chuyên chở!

Hạt Nắng Thùy Trang




Xin Gởi Tình Tôi

Tôi xin gởi tình tôi vào buổi sớm,
Cùng chan hòa với nắng ấm bình minh
Rồi theo đó ngàn phương bay bay mãi,
Đem niềm thương gợi thấm những chân tình!

Tôi xin gởi tình tôi trên sách vỡ,
Để viết lời thương mến gởi cho ai
Dấu chấm than, dấu phẩy, dấu nối dài,
Kéo suy tư trong tận cùng dấu hỏi!

Tôi xin gởi tình tôi trong bài học,
Mãi miệt mài theo từng chữ từng câu
Ráng nâng niu để trang sách đừng nhàu,
Nhẹ ngòi bút kẻo làm đau tờ giấy!

Tôi xin gởi tình tôi theo ngọn gió,
Thổi nhẹ nhàng từng hơi mát dịu êm
Đem về ai những cảm giác êm đềm,
Quyện trong đó mùi thơm nồng mái tóc!

Hạt Nắng Thùy Trang
7/10/03



Hương Tình Yêu

Tôi viết lại tình tôi trên chiếc lá,
Đoạn thơ tình nhật ký gởi cho ai
Ghí dấu từng mật ngọt những đêm dài,
Từng nhịp thở hai tâm hồn tê tái!

Tôi ép lại tình tôi trên ngọn nến,
Ngọn lửa hồng rực sáng trái tim tôi
Bỡ tron gto^i đang run động bồi hồi,
Đang hực nóng chảy mềm theo chất sáp!

Tôi đem lại tình tôi trên chiếc áo,
Những nhẹ nhàn mền dịu của sợi len
Hiệp vào nhau từng nhịp nhặt êm đềm,
Kết tơ tình se lại thành một mối!

Tôi khắc lại tình tôi trên phiến đá,
Tạc thành hình muôn thuở hai con tim
Quyện vào nhau bằng hạnh phúc im lìm,
Chảy âm ỉ hòa trong bầu huyết quảng!

Hạt Nắng Thùy Trang



Tê Đê Lê Trần

Trần gian muôn sự đổi thay,
Văn từ nào viết cho đầy tiếng rao
Đại cương ai biết phương nào,
Lê mòn ngòi viết cho vào lời thơ
Thụy hà tất hãy còn mơ,
Thùy Dương mặt nước ngẫn ngơ đáy lòng
Trang tình thơ chỉ đôi dòng,
Bách tùng vương giữa con sông cuộc đời
Niên lai niên khứ đổi dời,
Hạnh đào vẫn nở sắc phơi thắm màu
Phúc lành duyên khắc đậm sâu,
Tơ hồng nối nhịp bắt cầu tình yêu!

Hạt Nắng Thùy Trang



Valentine

Tôi sẽ nhớ lễ tình nhân đầm thắm,
Em và tôi tay nắm giữa trấn gian
Ý thơ tôi chưa tả hết dáng nàng,
Nhưng trong gió thoảng lời xanh tình ái!

Em có nhớ những bài thơ thi vị?
Tôi viết lời tri kỹ gởi cho ai
Cho tôi xin chút ngọt đêm trang đài,
Đừng che giấu một thoáng đầy kỹ niệm!

Tôi chợt nghĩ một kiếp thời chưa đủ,
Em bên tôi bao lời nói cũng thừa
Mắt môi cùng thân ái cõi xa đưa,
Nắng nhạt nắng đêm mưa nghe quyến rủ!

Em là nắng chói chang của mùa hạ,
Đốt đời tôi vì lỡ dẫm lên em
Em là ai, làm tôi phải yếu mềm?
Làm tôi phải làm thơ thêm lầm lạc!

Dường như nghe tiếng nhạc tình chân thật,
Tôi vội vàng chép lại kết vào thơ
Gởi đến em, nhưng ý bị phai mờ,
Đành lặng lẽ gượng nụ cười tàn tật!

Hạt Nắng Thùy Trang

Đăng Ngày 09/1-2011